Chương 56: . Tu Sĩ Toàn Thế Giới Liên Hiệp Lại

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-----------------------

Hệ thống nhắc nhở: [tu sĩ giả Tiểu An đã gia nhập nhóm này].

Song, cái nhóm này dường như đang bàn về chuyện gì đó sôi nổi lắm, trong nháy mắt đã làm trôi mất tin nhắn vào nhóm của An Lâm.

An Lâm cũng rất vui có thể làm một người mờ nhạt, âm thầm quan sát mọi việc một cách đầy hứng thú.

Mộc Ngưu Đạo Nhân: “ Tôi không tin Song Sắc Cầu mở vào tuần sau là con số này!"

Thần tính toán bách phát bách trúng: "Tin hay không là tùy cậu, cái kiểu quẻ trong mộng này, không xuất hiện còn đỡ, vừa xuất hiện, tỷ số chính xác cao đến tôi cũng thấy sợ! Ngày nào tôi cũng ngồi canh vé số mà đi vào giấc ngủ, đã lâu như vậy, mới nằm mơ thấy dãy số mở giải thưởng của Cầu Hai Màu. Dù sao thì tôi đã mua một trăm cái rồi, tôi muốn tôi muốn vét sạch giải thưởng!"

An Lâm: "..."

Tiên tử Mộng Âm: "Công nhận phải nói, tỷ số chính xác quẻ trong mộng của Thần tính toán bách phát bách trúng thật sự rất cao. Lần trước hắn nằm mơ mình đi Đông hải chơi, gặp phải động đất, bị sóng thần dìm chết, sợ đến tè luôn ra giường!"

"Kết quả chưa tới mấy ngày, vùng duyên hải Nhật Bản thật sự xảy ra động đất sóng thần luôn. Dù gì Thần tính toán cũng đã cho Mộc Ngưu một cơ hội để mua về mười khoản, đây hoàn toàn là tặng tiền đó, nào có ai lại dửng dưng với tiền?"

Thần tính toán bách phát bách trúng bất mãn nói: "Này này, Dù là khen tôi, cũng đừng có lấy chuyện tôi tè ra giường làm ví dụ chứ!"

Tiên tử bom nguyên tử đã gửi một icon mặt cười: "Chuyện cậu tè dầm, là do sư phụ cậu tiết lộ ra. Đây cũng chẳng phải là bí mật gì, người trong nhóm đều biết hết, có gì mà phải ngượng?"

An Lâm: "..."

Mọi người đều biết? Tôi có biết đâu!

Tiên nhân cũng tè dầm sao! Cho dù là bị doạ cho tè ra giường thì cũng không đáng tin lắm!

Thần tính toán bách phát bách trúng: "Mà thôi, Mộc Ngưu đạo nhân không cần, vậy tôi tặng cơ hội trúng thưởng này cho thế chủ đi, @ chúa cứu thế, có đó không?"

Kim Ngọc Tử: "Chúa cứu thế đã chạy sang Mỹ ăn trộm kỹ thuật quân sự đỉnh cao, không rảnh!"

Thần tính toán bách phát bách trúng nghe vậy gửi một biểu cảm hoảng sợ: "Lần trước đi nước Mỹ đã động chân động tay với chương trình bắn bom nguyên tử của người ta, lại còn tạo thêm một trận pháp ở hầm bắn bom nguyên tử, lần này lại làm trò con bò gì nữa! ?"

Kim Ngọc Tử gửi một biểu cảm mỉm cười: "Không biết!"

Các tu sĩ trong nhóm có người gửi biểu cảm toát mồ hôi lạnh, có người thì gửi ảnh cười ha ha.

Mà An Lâm, đã hoàn toàn mờ mịt.

Động tay động chân vào chương trình máy bắn bom nguyên tử? Lập trận pháp ở trong hầm bắn? Ăn trộm kỹ thuật quân sự đỉnh cao?

Mẹ kiếp, đám tu sĩ này có thật là bảo vệ trái đất không vậy, thật sự không phải hùa vào với nhau để tiêu diệt trái đất chứ?

An Lâm cảm thấy mình đã gia nhập vào một nhóm toàn tu sĩ giả.

Hắn lặng lẽ đưa tay lên di chuyển đến nút ấn “rời nhóm”...

Ngay tại lúc này, một tin nhắn bỗng nhiên nhảy ra.

Thiên Linh Linh: "Trước tiên mọi người đừng nói chuyện, hoan nghênh bạn mới của nhóm, đạo sĩ giả Tiểu An đi!"

Tiên tử Mộng Âm: "Ồ, tôi vừa mới thấy tin nhắn vào nhóm của cậu ta, chưa kịp hỏi, xin hỏi bạn mới là thiêu kiêu của tông môn nào vậy?"

Có thể gia nhập nhóm chat của các tu sĩ đứng đầu nước Hoa này, địa vị cùng thực lực hẳn không kém, vì vậy tiên tử Mộng Âm mới hỏi như vậy.

Nếu trong trong nhóm đã có người hỏi hắn rồi, An Lâm đương nhiên vẫn là phải mở miệng nói chuyện.

Đạo sĩ giả Tiểu An: "Ờm, tông môn thì...Thiên Đình có tính hay không?"

Tiên tử Mộng Âm: "..."



Thần tính toán bách phát bách trúng: "..."

Đạo nhân Mộc Ngưu: "..."

Tiên tử bom nguyên tử: "..."

Kim Ngọc Tử trước giờ nói chuyện luôn lời ít ý nhiều cũng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ đạo hữu đến từ Thiên Đình?"

Đạo sĩ giả tiểu An: "Ừ, đúng vậy."

Thần tính toán bách phát bách trúng: "Mẹ nó! Tiên sứ đến rồi!"

Sau đó, dường như hắn ta ý thức được gì đó, lập tức sửa lời: "À, không đúng! Hoan nghênh tiên sứ đại nhân ghé bước qua nhóm này chỉ bảo công việc!"

Tiên tử Mộng Âm: "Hoan nghênh tiên sứ!"

Tiên tử bom nguyên tử: "Hoan nghênh tiên sứ!"

Kim Ngọc Tử: "Hoan nghênh tiên sứ!"

Lưu Ly chân nhân: "Hoan nghênh tiên sứ!"

...

Vô số thành viên vẫn ẩn nấp đều ló ra rốt rít chào hỏi.

Đội hình thống nhất, bắt đầu nghi thức hoan nghênh...

Nhóm chat này có hơn một trăm tên tu sĩ, lúc này gần như một nửa trong số đó đều ló đầu ra.

Những người khác đoán chừng là đang bế quan hoặc là làm những chuyện khác, cho nên không lộ diện.

An Lâm bị sự nhiệt tình của nhóm làm hết hồn, Thiên Đình thường xuyên có tu sĩ hạ phàm thi hành nhiệm vụ, tình huống phải liên kết với quân đội của nước Hoa với tu sĩ của phàm trần cũng thường xuyên xảy ra, chẳng lẽ mỗi lần bọn họ đều nhiệt tình như vậy?

Hắn không biết là, Điền Linh Linh mời hắn vào nhóm, nhưng thật ra chỉ là hành động hứng lên nhất thời mà thôi.

Các tu sĩ Thiên Đình phái xuống trước kia, hoặc là không thích dùng wechat, hoặc là cảm thấy không cần dựa vào lực lượng tu sĩ của trần gian, cho nên rất ít vào nhóm, người được mời vào nhóm giống như hắn bây giờ, một năm cũng không có một ai.

Lưu Ly chân nhân: "Không biết đạo hiệu của tiên sứ là gì?"

Dù rằng rất nhiều tu sĩ trong nhóm đều dùng đạo hiệu làm biệt danh, nhưng cái tên "Đạo sĩ giả Tiểu An" này rõ ràng không phải đạo hiệu.

An Lâm trừng mắt nhìn, vấn đề đạo hiệu này đúng là hắn chưa từng nghĩ đến.

Đạo sĩ giả Tiểu An: "Tôi không có đạo hiệu, mọi người gọi tôi An Lâm là được ."

Thần tính toán bách phát bách trúng: "Được rồi, được rồi, An tiền bối lần đầu tiên tới phàm trần chứ? Có cái gì không biết cứ hỏi chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ kiên nhẫn giải đáp giúp anh!"

Một đống đạo hữu trong nhóm đồng loạt nói phải phải, hiển nhiên đã coi An Lâm là tiên nhân không ăn khói lửa của nhân gian.

Đạo sĩ giả Tiểu An: "Thần tính toán đạo hữu, cậu đừng gọi tôi là tiền bối nữa, tôi mới mười chín tuổi đó! Thật ra thì, tôi đã sống ở trần gian mười tám năm rồi, gần đây mới đi thực tập ở Thiên Đình!"

Mọi người trong nhóm nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.

Lưu Ly chân nhân: "Tu sĩ trần gian có thể đi thực tập trên Thiên Đình, đây là lần đầu tiên tôi nghe qua.."

Thần tính toán bách phát bách trúng phụ họa nói: "Hơn nữa không ngờ An Lâʍ đa͙σ hữu lại trẻ tuổi như vậy! Thật là anh hùng thiếu niên!"

Có thể đảm nhiệm chức tiên sứ, chắc chắn là hạng người có thực lực cao cường, sinh viên của Đại học Liên Hiệp Tu Tiên, có người đã lăn lộn đến lúc tốt nghiệp mà vẫn không có cơ hội hạ phàm một lần, có thể thấy ngưỡng yêu cầu về thực lực không phải cao ở mức thường.

Nếu như bạn muốn hỏi, tại sao những người không thể hạ phàm này lại vẫn phải học “Phàm học”, đó không phải là uổng công vô ích, lãng phí thời gian sao?

An Lâm cảm thấy vấn đề này, có thể dùng chế độ giáo dục của nước Hoa để giải thích:

Rất nhiều học sinh học mười mấy năm tiếng Anh, bọn họ có bao nhiêu cơ hội được giao tiếp với người nước ngoài?



Còn không phải là người nước Hoa tự nói tiếng Anh với người nước Hoa tự high, hoặc là xem phim nước ngoài tự high, cùng với làm đề thi tiếng Anh rồi tự high sao.

Có thể chân chính đưa tiếng Anh vào sử dụng trong thực tế, dù sao vẫn là con số ít...

Tiên tử Mộng Âm: "Vậy trước khi đạo hữu đi lên Thiên Đình, đã học của ai?"

Mọi người trong nhóm đều rất tò mò chờ đợi câu trả lời của An Lâm.

Có thể bồi dưỡng ra một chàng trai thiên tài nhưng này, tông của hắn nhất định cũng rất cừ.

Hơn nữa, đối với giới tu sĩ ở trần gian mà nói, đều là một chuyện lớn.

An Lâm thấy tin nhắn, có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu, trước khi đến Thiên Đình học của ai?

Giáo sư Trần của Đại học Thanh Hoa?

Hay là phải liệt kê hết một lượt giáo viên từ mầm non đến đại học?

Rất hiển nhiên, không phải bọn họ hỏi cái này...

Vì vậy An Lâm chỉ đành thành thật trả lời.

Đạo sĩ giả Tiểu An: "Ừm, trước khi đến Thiên Đình, tôi vẫn chưa bắt đầu tu tiên đâu. Ha ha, bây giờ nghĩ lại, tôi mới tiếp xúc với tu tiên có non nửa năm."

Thật ra lúc nói những lời này An Lâm cảm thấy rất ngượng, người mới tu tiên nửa năm như hắn, lại bị nhiều tu sĩ kính trọng như vậy, dù hắn da mặt dày, nhưng vẫn có chút không chịu nổi.

Nhưng, không có ai để ý đến sự cảm khái của hắn, tất cả mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào chữ kia: "Nửa năm!"

Kim Ngọc Tử: "Lỗ mãng hỏi một câu, tu vi của An Lâʍ đa͙σ hữu đến bước nào rồi?"

Đạo sĩ giả tiểu An: "Ờ, không cao lắm, mới có Đạo Chi Thể cấp chín."

Kim Ngọc Tử nghe được câu này, suýt nữa phun một ngụm máu vào máy tính.

Cái gì mà tu vi không cao!

Cả nhóm đang sục sôi ngất trời, đột nhiên im bặt.

Tất cả tu sĩ cũng trợn mắt nhìn mấy chữ “nửa năm” cùng với “Đạo Chi Thể cấp chín” trong tin nhắn wechat, đều sững lại.

Điền Linh Linh còn quẳng luôn điện thoại, quay sang Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh kích động hỏi: "Chị Lan Lan, em hỏi chị một câu, lúc An Lâm đến Thiên Đình tu vi là gì, tu vi bây giờ là gì?"

Hứa Tiểu Lan nghe vậy mỉm cười nói: "Lúc tới là Đạo Chi Thể cấp không, bây giờ cảnh giới đã là Đạo Chi Thể cấp chín. Cậu ta là nhân vật nổi tiếng số một đại học Liên Hiệp Tu Tiên chúng ta đó, em đừng có mà xem thường!"

An Lâm lắc đầu một cái, chính chủ ở đây, cô nàng Điền Linh Linh này lại chạy đi hỏi Hứa Tiểu Lan?

Lời hắn nói, chẳng lẽ khiến cho người ta khó tin đến vậy sao?

Trái ngược với sự bất lực của An Lâm, Điền Linh Linh đã ngây như phỗng.

Cô tu luyện mười mấy năm, tăng cảnh giới lên Đạo Chi Thể cấp tám, vượt xa các tu sĩ cùng thế hệ, điều này khiến cô vô cùng tự tin về tư chất thiên phú của mình.

Nhưng, An Lâm mới tu luyện nửa năm đã đến Đạo Chi Thể cấp chín?

Hốc mắt Điền Linh Linh ướŧ áŧ, An Lâm đã phá hủy sạch sẽ tất cả niềm kiêu ngạo của cô.

Hồi lâu sau, cô mới run rẩy nhập tin nhắn vào điện thoại:

Thiên Linh Linh: "Các vị đạo hữu, tôi vừa mới hỏi một vị tiên sứ khác."

"Cô ấy cho tôi biết rằng, An Lâm nói không sai! Cậu ta thật sự mới tu luyện nửa năm, đã từ Đạo Chi Thể cấp không lên đến cấp chín!"

Lời của Điện Linh Linh, giống như một quả lựu đạn rơi vào mặt hồ yên tĩnh.

Nhóm tu sĩ bị An Lâm doạ cho rơi vào đang im lặng, trong nháy mắt phát nổ!