Chương 39: . Thiên Đạo Nhất Chỉ

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

-----------------------------

Vương Huyền Chiến không nghĩ tới vừa đánh xong một tên thích xen vào việc của người khác thì lại lòi thêm một tên không hiểu chuyện nữa tới báo thù.

Mấu chốt là cái lí do lại là báo thù cho cái tên xen vào việc của người khác kia!

Chuyện này là sao đây?

Hơn nữa còn là tổ hợp một người một chó, đến cùng thì cái lũ quái thai này ở đâu chui ra vậy?

Tâm trạng của Vương Huyền Chiến vốn đã không tốt, hiện tại hắn liền trực tiếp nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy mình như bị một vạn con Thần thú nghiền ép, loại cảm giác xui xẻo này thật là nói không nên lời.

“Đại học năm nhất, lớp 1, An Lâm, xin chỉ giáo!”

“Thú triệu hoán của An Lâm, Đại Bạch, xin chỉ giáo, gâu!”

Vương Huyền Chiến: “…”

Vương Huyền Chiến quyết định, hắn muốn dùng một giáo này để biến hai cái đóa hoa là này thành thịt xiên nướng!

Ngay lúc trận chiến sắp bắt đầu, một bóng người bỗng nhiên lóe lên rồi chen vào giữa Vương Huyền Chiến và An Lâm.

Vương Huyền Chiến và An Lâm vừa nhìn thấy cái người đột nhiên xuất hiện này thì đều dừng tay lại.

“Học trưởng, anh đừng ngăn cản tôi, mau tránh ra!” An Lâm vội la lên.

“Bạn học An Lâm khóa dưới, thật ra tôi và Vương Huyền Chiến đã hẹn nhau tiến hành chiến đấu ở đây từ trước rồi. Dù cậu có gấp thế nào, cũng phải tuân thủ đạo lý trước sau, cậu nói có đúng không?”

Trần Trần dùng đôi mắt trong suốt nhìn An Lâm, tao nhã lịch sự lên tiếng.

An Lâm nghe vậy, trên mặt hiện ra biểu cảm không thể tin: “Học trưởng, tu vi của anh chỉ là Đạo Chi Thể cấp tám, có thật là anh muốn chiến đấu với học trưởng kỳ Dục Linh không?”

Trần Trần nghiêm túc gật đầu, sự kiên nghị và quyết tâm rõ ràng đến nỗi An Lâm cũng có thể cảm nhận được.

An Lâm không tìm thấy lý do để phản đối, chỉ có thể đè lửa giận xuống, cùng Đại Bạch lùi sang một bên.

Vương Huyền Chiến thấy thế thì hết sức vui vẻ, hắn vạn lần không ngờ Trần Trần sẽ chủ động xuất chiến!

Cảm giác hiện tại của hắn, nếu làm một cái so sánh, thì chẳng khác nào:

Hắn sắp cưới một con heo mẹ, sau đó đột nhiên xuất hiện một cô gái dung mạo như thiên tiên, cô ấy đá văng heo mẹ ra bằng một cú đá, sau đó lôi kéo bắt buộc hắn động phòng…

“Trần học trưởng, lời anh vừa nói là thật à?”

Ý chí chiến đấu của Vương Huyền Chiến bắt đầu tản ra, long uy mãnh liệt như sóng dữ, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Trần Trần.

“Không sai, ra tay đi.” Trần Trần khẽ thở dài một hơi, mở miệng nói.

Hắn biết nếu như hắn không ngăn cản An Lâm, An Lâm chắc chắn cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Hiên Viên Thành vậy.

Loại tình huống lúc nào cũng có người che chở phía trước mình thế này khiến lòng hắn sinh ra một cảm giác rất khó tả.

Lúc này, hắn đã nghĩ thông suốt, ít nhất không thể để những đàn em khóa dưới đáng yêu này bị đánh ra ngoài vì chuyện của hắn…

“Được!”

Nghe thấy Trần Trần xác nhận, Vương Huyền Chiến liền bắt đầu bùng phát.

Ý nghĩ đánh nhau với người kia, Vương Huyền Chiến đã tích tụ ba năm rồi, thời khắc này hắn triệt để giải phóng ra!

Ầm ầm!

Vảy trên toàn thân Vương Huyền Chiến bắt đầu rung động, con ngươi màu vàng óng mang theo long uy dữ dội, lóe lên ánh mắt khinh thường vạn vật, lực lượng huyết mạch của Cổ Long đã được giải phóng triệt để.

Lúc chiến ý được phóng thích, cuồng phong giận dữ gào thét, trên bầu trời, mây đen tụ lại, loáng thoáng có cả tiếng rồng ngâm.



Thương Thanh Địa Tiên vừa thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức tràn đầy kinh hãi: “Cái này… Dị tượng trời sinh?”

Ở Đông Hải Long đình, chỉ có Long Vương kỳ hóa thần mới có thể dựa vào lực lượng huyết mạch để gây ra dị tượng, mà Vương Huyền Chiến chỉ mới kỳ dục linh mà đã có thể làm được, chuyện này quả thật đã dọa cho Thương Thanh Địa Tiên nhảy dựng.

“Sẽ không lấy mạng người chứ…” Thương Thanh Địa Tiên lau mồ hôi lạnh trên đầu, vẻ mặt lo âu nhìn về phía Trần Trần.

Thực lực của Trần Trần vẫn luôn rất là bí mật, mặc dù gần năm năm qua hắn vẫn chỉ dừng lại tại Đạo Chi Thể cấp tám, nhưng nói hắn chỉ có thực lực Đạo Chi Thể cấp tám thì lại không có ai tin.

Chỉ với riêng cái thuật độn thổ kia thôi, là hắn đã có thể nhẹ nhàng trốn thoát khỏi tay tu sĩ kỳ Dục Linh, đó cũng không phải là chuyện mà sinh viên Đạo Chi Thể cấp tám có khả năng làm được, cái thuật độn thổ đấy đến ngay cả đám người giảng viên Liên cũng xem không hiểu!

Nhưng mà lúc này Vương Huyền Chiến dùng hết hỏa lực, lực chiến đấu đã đạt đến cảnh giới cực kì khủng bố rồi, dù cho Trần Trần ẩn giấu thực lực, nhưng thực lực chân chính của hắn liệu có thể chối lại nổi?

Vương Huyền Chiến tấn công không chút nương tình, nhỡ hắn thật sự gϊếŧ chết Trần Trần thì phải làm sao đây?

Lúc này, Thương Thanh Địa Tiên đã bó tay toàn tập, sau một hồi suy tư, cuối cùng ông quyết định sử dụng đại chiêu, bóp nát một tấm ngọc phù.

Triệu hồi Mario!

Vớ vẩn, là triệu hoán phó hiệu trưởng Ngọc Hoa!

Trong mây đen, một tia sét rất to giáng xuống, bổ vào phía trên thanh giáo của Vương Huyền Chiến.

Lập tức, trên thanh giáo xuất hiện Lôi Long quấn quanh, khí thế oai phong kinh người.

“Chiêu này của tôi tên là Lôi Long Quang Thương, anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Vương Huyền Chiến hiện tại trông giống như một Chiến Thần, lúc hắn nói chuyện còn có sấm sét nổ vang, âm thanh rung động bốn phương.

Trần Trần im lặng không nói, bày ra tư thế “Mời”.

Vương Huyền Chiến xuất chiêu, hắn cầm thanh giáo có Lôi Long quấn quanh trong tay, đâm về phía Trần Trần.

Quả thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi tốc độ kia.

Trong nháy mắt, Vương Huyền Chiến đã tới trước mặt Trần Trần, nhanh như một tia chớp.

Thanh giáo lại càng gần Trần Trần trong gang tấc, mang theo uy thế đánh đâu thắng đó khiến cho người ta ngạt thở.

Sắc mặt Trần Trần vẫn không thay đổi, hắn giơ tay lên, vươn ngón trỏ, chỉ vào mi tâm Vương Huyền Chiến.

Trời đất, bên trong đầu ngón tay của Trần Trần… không gian thoáng chốc yên tĩnh!

Vương Huyền Chiến khựng lại, hắn nhìn đầu ngón tay Trần Trần mà cảm nhận được một loại cảm xúc hoảng sợ không cách nào nói rõ, ngón tay kia càng lúc càng lớn, thiên đạo uy nghiêm bao phủ toàn thân.

Thân thể Vương Huyền Chiến bắt đầu run lên, hắn thấy được ngón tay có thể đâm rách bầu trời kia đang chọc về phía hắn, một ngón này giáng xuống, hắn tuyệt đối sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, kể cả thể xác lẫn tinh thần!

Hắn cảm giác mình như là con giun con dế, đang ngước nhìn một ngón tay nghiền nát bầu trời!

“Xoẹt xoẹt…”

Lôi Long trên thanh giáo như là gặp phải thứ gì cực kỳ đáng sợ, hóa thành vô số tia lửa điện rồi trốn đi.

Ý chí chiến đấu của Vương Huyền Chiến đã nguội ngắt, hắn mang vẻ mặt hoảng sợ liên tiếp lui về phía sau, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Mây đen trên trời tiêu tán, ánh sáng mặt trời lại chiếu xuống mặt đất…

Trần Trần được bao trùm trong vầng sáng kia, nhưng dáng vẻ vẫn cứ không nhiễm bụi trần như cũ.

“Anh… Anh… Đây là chiêu gì!” Đôi môi Vương Huyền Chiến run rẩy, hắn lắp bắp lên tiếng.

“Thiên Đạo Nhất Chỉ.” Trần Trần chắp tay trả lời.

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi.

Vương Huyền Chiến nhìn bóng lưng Trần Trần đi khỏi, lại không hề có ý nghĩ ngăn cản.

Ý chí chiến đấu của hắn đã bị phá vỡ rồi, mỗi khi nhớ tới Nhất Chỉ khiến trời đất mất màu kia, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi…

“Ha ha, thật sự là quá buồn cười…”

Vương Huyền Chiến cười bật tự giễu, mang dáng vẻ thất bại ngồi dưới mặt đất, khẽ lẩm nhẩm một mình.



An Lâm vẫn luôn chăm chú theo dõi trận chiến từ xa, khi nhìn thấy Trần Trần đưa ra Nhất Chỉ kia, trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra gì đó, ngay sau đó, đầu của hắn bắt đầu trở nên đau nhức kịch liệt.

“A! Đau quá!”

An Lâm ngã xuống mặt đất, hai tay ôm đầu đau khổ kêu to.

Hắn cảm thấy cái đầu của mình như bị thứ gì dồn nén đến mức phải nổ tung, quả thực không cách nào tưởng tượng ra được loại đau đớn khủng khϊếp này.

Hệ thống trong đầu hắn như đang phát ra hào quang sáng chói:

[Thiên Đạo Nhất Chỉ, một ngón tay ẩn chứa cội nguồn của cả trời đất.

Luyện thành bước đầu có thể chôn vùi vạn vật, thời điểm đại thành có thể điểm phá hư không, xuyên phá thời gian, đánh vỡ đại đạo…

Thiên Đạo có khiếm khuyết, Phá Thiên hệ và Bổ Thiên hệ bổ trợ lẫn nhau, đây là một chiêu trong Phá Thiên…]

Vô số thông tin liên tiếp tràn vào trong đầu An Lâm, nhưng hiện tại hắn đã đau đến mức không cách nào tiêu hóa mớ thông tin này, chỉ có thể khốn khổ ôm chặt lấy đầu của mình.

Đại Bạch ở bên cạnh thấy vậy mà ngốc luôn, nó không hiểu vì sao sau khi Trần Trần đưa ra một ngón tay trông hết sức bình thường kia thì Vương Huyền Chiến lại ngừng công kích, hắn còn trực tiếp bị dọa đến té ngồi xuống đất.

Nó cũng không hiểu vì chuyện gì mà sau khi nhìn thấy Nhất Chỉ kia, An Lâm lại đột nhiên bắt đầu lăn lộn dưới đát.

Trên quảng trường Bạch Ngọc, hàng ngàn sinh viên cũng đần mặt mà nhìn.

Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhiều người còn dụi mắt một cái, sau đó tiếp tục ngẩn ngơ nhìn màn hình.

Bọn họ rất muốn nói gì đó, hoặc là đưa ra suy đoán gì đó, giải thích một chút về tình huống vừa mới phát sinh.

Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, rằng bọn họ không thể nào đưa ra bất kỳ lời giải thích gì về hiện tượng này!

Bọn họ chỉ thấy sau khi Vương Huyền Chiến uy thế vô song bị Trần Trần dùng ngón tay chỉ một cái thì bị dọa cho đến mức ngồi ngây ra đó.

Cảnh tượng này quá quái dị, bọn họ nên đứng ở góc độ nào để giải thích?

Chẳng lẽ nói, thời điểm Trần Trần sử dụng chiêu thức đã quên thêm vào hiệu quả đặc biệt rồi?

Nếu như quả thật là có người đoán như thế, vậy thì phải chúc mừng người đó, bởi vì hắn đã đoán đúng một nửa!

Lúc Trần Trần sử dụng chiêu thức, hắn chỉ sử dụng hiệu quả đặc biết đối với một mình Vương Huyền Chiến, những người khác cũng không may mắn được chứng kiến…

Cũng chính vì vậy, lúc Thương Thanh Địa Tiên phía trên kết giới nhìn thấy màn này, ông phải mở to hai mắt, ông kìm lòng không đặng mà giật xuống mấy sợi râu trắng.

“Con mẹ nó, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, ai tới giải thích cho tôi một chút được không?”

Thương Thanh Địa Tiên thấy mọi người đều ngây ngốc thì thật sự muốn khóc luôn rồi.

Sinh viên ngây ngốc thì cũng thôi, nhưng giảng viên phụ trách đánh giá sức chiến đấu cũng như thế là sao chứ!

Vương Huyền Chiến thua dưới tay Trần Trần sao?

Như vậy, ai có thể nói cho ông biết, năng lực chiến đấu của Trần Trần phải tính thế nào không?

Con mẹ nó chứ, chính bản thân cũng không biết Nhất Chỉ kia của Trần Trần đại diện cho cái gì, làm sao có thể ghi chép được sức chiến đấu của Trần Trần!

Thương Thanh Địa Tiên dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn sang người đàn ông đứng trong hư không ở bên cạnh mình.

Ông có cặp lông mày dày rậm đen nhánh và chùm râu cá trê rất dày, dáng vẻ vô cùng vui mắt.

Không sai, ông chính là phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đã chạy tới kịp thời sau khi Thương Thanh Địa Tiên bóp nát ngọc phù!

Một màn trước đó, phó hiệu trưởng Ngọc Hoa cũng đã chứng kiến toàn bộ.

“Khụ… Thương Thanh à…”

“Vừa rồi tôi phải dùng thần thức để quan sát trận chiến ở nơi khác, hay là ông kể lại cho tôi về những chuyện xảy ra lúc nãy đi.” Ngọc Hoa Thiên Tiên bày ra vẻ mặt thản nhiên như mây bay, ra lệnh.

Mặt mo của Thương Thanh co rút không ngừng, phó hiệu trưởng à, ông có thể lấy một cái cớ khác hợp lí hơn chút không?

Ria mép của tôi tuy đã bạc trắng nhưng chuyện đó không có nghĩa tôi là một ông già ngu ngốc nha!