Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
-----------------------------
An Lâm là một chàng trai có trái tim vô cùng nhân hậu, hắn biết tâm tư của Chu Thành Vân, thấu hiểu được những nỗi đau khổ đã trải qua của Chu Thành Vân. Cho nên hắn đến bên cạnh Chu Thành Vân, dịu dàng nắm lấy cánh tay đang cầm thanh kiếm của Chu Thành Vân, hơi nhấc lên. Tay của Chu Thành Vân bị tay của An Lâm nâng lên, làm cho thanh kiếm khẽ cứa vào đầu gối của An Lâm.
"Anh xem. . . . . tôi đã giúp anh thực hiện được ước nguyện, anh đã thành công chém được một kiếm!"
Nước mắt của Chu Thành Vân trào ra, run rẩy nói: " An Lâm, nhất định lần sau tôi sẽ đến nhà cảm tạ cậu (lấy kiếm đâm chết cậu)!
An Lâm lắc đầu, rộng rãi nói: "Tiện tay mà thôi, không cần phải cảm ơn."
Chu Thành Vân cũng nghiêm túc lắc đầu: "Ơn huệ giúp đỡ sau này sẽ báo đáp gấp đôi (cậu không thể bỏ chạy được đâu)!
An Lâm khẽ thở dài một tiếng, không nói thêm lời nào, sử dụng Yêu Thiết Quyền với Chu Thành Vân.
...
Trận chiến giữa An Lâm với Chu Thành Vân diễn ra ngay trên màn hình tivi.
Hàng vạn sinh viên bị xúc động sâu sắc bởi cách cư xử của họ.
"Đây mới đúng là trận chiến anh em cảm động lòng người!"
"Đúng vậy, ánh mắt dịu dàng của An Lâm, nước mắt đàn ông của Chu Thành Vân đã làm tôi cảm động!"
"Đây đúng là tình anh em!
"Nói bậy, đây rõ ràng là chuyện tình yêu!" Có một nữ sinh phản đối.
Điều mà tôi đề cập đến chính là cuộc chiến giữa An Lâm và Chu Thành Vân, kể từ ngày hôm nay, bắt đầu được lưu truyền rộng rãi trong trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên, trở thành một giai thoại mãi mãi.
...
Sau khi An Lâm đánh bại Chu Thành Vân, bắt đầu cưỡi chó bay về phía Tiên Vương Phong.
Bây giờ phạm vi kết giới vẫn không ngừng thu nhỏ lại, nghe nói cuối cùng sẽ rút ngắn chỉ còn lại phạm vi bán kính 3 dặm, điều này hoàn toàn bắt buộc họ phải chiến đấu!
Ở một nơi khác trong rừng Thiên Phong, nơi có hai người vẫn đang đối đầu nhau.
Một người nam mặc áo xanh, trong tay cầm giáo dài hoa văn hình rồng, toàn thân toát ra hơi thở bá vương kiêu ngạo.
Hắn có tư chất vô cùng suất sắc, sức chiến đấu của hắn là bất khả chiến bại trong thế hệ trẻ.
Hắn là mục tiêu phấn đấu của tất cả sinh viên trong trường, hắn cũng chính là Vương Huyền Chiến đứng nhất Tiên Bang hiện nay.
Rốt cuộc ai có thể có được sức mạnh đối đầu với hắn đây?
Người đang đứng đối diện với Chiến Huyền Vương là một chàng trai thanh tú.
Đôi mắt của hắn vô cùng trong trẻo, giống như đã loại bỏ đi tất cả những dơ bẩn trên thế gian này .
Hắn đứng đó, hơi thở yếu ớt, cảm giác như sự tồn tại của hắn rất thấp, giống như một viên đá, một hạt bụi mà người qua đường liếc nhìn rồi sẽ lãng quên đi ngay.
Chàng trai đó, người mà An Lâm đã gặp trước đó . . . tên của hắn là Trần Trần.
Kể từ khi Trần Trần nhập học đến nay, vẫn luôn dừng lại ở Đạo Chi Thể cấp 8.
"Trần Trần, lần này cậu không trốn thoát được đâu!" Vương Huyền Chiến nhìn Trần Trần, trong mắt có sự nóng rực.
Trần Trần nhìn người thanh niên tài năng trước mặt, khẽ thở dài nói: " Người khác đều sẽ từ từ khiến tôi quên đi, nhưng còn cậu thì vẫn để lại ấn tượng càng ngày càng rõ ràng ở trong tôi. . . ."
"Nỗi ám ảnh trong cậu quá lớn, cứ như vậy tôi sẽ trở thành tâm ma của cậu. . ."
Sức mạnh trên người Vương Huyền Chiến bùng phát, vì thế cuộc chiến ngày càng ác liệt: "Trần Trần, từ khi tôi vào học, cậu luôn là người duy nhất có được thư Chần Thần mời giống tôi, tôi đã luôn muốn phân chia cao thấp với cậu từ lâu rồi" .
"Tôi biết sức mạnh thực sự của cậu không yếu, nhưng cậu cứ tránh không chiến đấu với tôi hết lần này đến lần khác, cho nên lần này là cơ hội cuối cùng của tôi."
"Cậu là đối thủ duy nhất vẫn chưa bị tôi đánh bại, cũng là người mà tôi chưa thể chiến đầu, tôi lại càng muốn cạnh tranh cao thấp với cậu."
"Không thể đánh thắng được cậu thì đứng nhất Tiên Bảng như tôi sẽ phải chịu một nỗi hổ thẹn."
"Cậu đã trở thành tâm ma của tôi. Cho nên nhất định tôi phải nắm bắt cơ hội này, đánh bại cậu."
"Chỉ có như vậy, tâm ma trong tôi mới có thể được giải thoát!"
Nghe thấy Vương Huyền Chiến không ngừng nhắc đến chuyện này, gương mặt thanh tú của Trần Trần xuất hiện nhiều sắc thái kỳ lạ: "Vương Huyền Chiến, cậu thuộc cung Xử Nữ đúng không?"
Vương Huyền Chiến nghi ngờ hỏi: "Gì cơ?"
Trần Trần khẽ thở dài: "Ôi trời, cậu không có học tốt môn Phàm Học à."
Vương Huyền Chiến: "???"
"Xin lỗi, cho dù thế nào thì tôi cũng không muốn ra tay, nếu tâm ma trong cậu là tôi, vậy thì cậu vẫn phải giải quyết nó bằng cách khác rồi." Trần Trần lắc đầu, có ý rời đi.
Vào lúc này, trên quảng trường Bạch Ngọc.
Cuộc chiến đấu của Vương Huyền Chiến đã thu hút rất đông sự chú ý của các sinh viên.
"Cậu nói xem, lần này Vương Huyển Chiến và Trần Trần có đánh nhau không?
"Trần Trần là ai. . . . hả, đang đối đầu với Vương Huyền Chiến chính là Trần Trần ư, suýt nữa tôi quên cậu ta!"
"Điều mà cậu muốn hỏi là, Trần Trần có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Huyền Chiến trong bao lâu ư."
"Đúng vậy! Do kỹ thuật chiến đấu của Trần Trần hết sức kỳ lạ, cái danh chạy trốn khỏi người mạnh nhất trong trường cũng không phải trưng cho đẹp
" Ừ. . . nói có lý, cuối cùng cũng trốn thoát thành công ba lần rồi, hơn nữa còn thoát nhanh chóng chỉ trong vài giây, khiến Vương Huyền Chiến không thể làm gì được hắn.
"Nói không chừng lần này Vương Huyền Chiến có trợ thủ đấy?
"Mỗi lần Vương Huyền Chiến tham gia trận chiến tự do đều nói có trợ thủ nhằm vào Trần Trần, cậu thấy có lần nào hắn thành công không?"
"Chuyện này. . . ."
Trên quảng trường, các sinh viên bàn tán xôn xao, trong rừng Thiên Phong, cuộc chiến đấu diễn ra hết sức căng thẳng!
"Trần Trần, tôi đã tu được giáo Bạch Long, cậu không thể thoát được khỏi tôi đâu!"
Vương Huyền Chiến nhận ra ý định rời đi của Trần Trần, đột nhiên hơi thở trên người phát ra, ánh trắng lấp lánh trên giáo, chỉ đợi giáo ra như rồng là cắt đứt đường lui của Trần Trần.
Đúng lúc này, một tên thanh niên mặc áo cưỡi kiểm bay tới, biến thành dải cầu vồng rơi xuống ngay trước mặt Trần Trần.
"Ai đang đến đó, tại sao lại muốn chặn ngang cuộc chiến giữa ta và Trần Trần?
Vương Huyền Chân cảm thấy không hài lòng với vị khách không mời mà tới này.
"Tôi là Hiên Viên Thành của lớp 1 năm nhất."Người nam phong độ đẹp trai, cúi đầu đáp lễ xong mới trả lời.
"Cậu chính là Hiên Viên Thành ư?" Vương Huyền Chân khẽ chớp mắt, ngây người ra vài phút rồi nói: "Tuy cậu là bậc hậu bối có tư chất suất sắc thì cũng không thể tham gia cuộc chiến một cách bừa bãi được. Nếu muốn đấu với tôi thì đợi tôi xử lý xong Trần Trần rồi nói
Hiên Viên Thành khẽ lắc đầu: "Mục đích tôi đến đây, chính là để ngăn chặn cuộc chiến giữa anh và học trưởng Trần.
Vương Huyền Chân nghe thấy những lời này càng thêm tức giận: "Tôi và cậu ta đang giao chiến, liên quan gì đến cậu!?
"Học trưởng Vương vốn là người thuộc cảnh giới Dục Linh hậu kỳ, còn học trưởng Trần thì vẫn ở Đạo Chi Thể cấp 8, tôi không nhìn được việc này." Vẻ mặt Hiên Viên Thành cứng rắn, khẽ mở miệng nói.
Nói như vậy Vương Huyền Chân càng tức giận: " Cuộc chiến tự do vốn dĩ là được tự chọn đối thủ của mình, cậu để ý nhiều làm gì!"
Hiên Viên Thành cau mày nói: "Trận chiến có sự chênh lệch về sức lực quá lớn rất dễ gây thương tích cho đối phương yếu hơn, chúng ta đang có cuộc sống của con người, cho nên chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ kẻ yếu!"
"Tuy kẻ yếu không phù hợp sống trên thế giới này, nhưng chính vì thế, chúng ta càng phải tạo cơ hội cho kẻ yếu, làm cho họ trở thành những kẻ mạnh mẽ.
Khóe môi Vương Huyền Chiến khẽ run, còn Hiên Viên Thành thì đang không biết nguồn gốc bộ lý luận này đã có từ đâu?
Cơn tức giận tập trung lên ngực, hắn cố nén cơn tức giận rồi tiếp tục nói: " Trần Trần đang giấu sức mạnh thực sự của hắn, hắn chính là kẻ có sức mạnh!"
"Vậy học trưởng Vương có thể biết được trình độ thực sự của học trưởng Trần ra sao không?" Hiên Viên Thành chân thành nói.
"Chuyện này. . ." Vương Huyền Chân và Trần Trần chưa từng giao chiến với nhau, làm sao biết được sức mạnh thực sự của Trần Trần.
Nhìn thấy Vương Huyền Chiến do dự, Hiên Viên Thành biết rõ điều mình đang làm là đúng, khẽ khuyên nhủ: "Nếu học trưởng Trần thực sự ở Đạo Chi Thể cấp 8, vậy không phải là anh ấy sẽ gặp nguy hiểm khi rơi vào tay của học trưởng Vương ư, sao học trường Vương phải làm khổ như vậy . . . ."
"Rốt cuộc cậu có tránh ra không?" Vương Huyền Chiến trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Hắn thực sự không biết tại sao cậu thanh niên đứng ở trước mặt hắn lại nói nhiều vậy, sao nhiều chuyện như vậy...
Cơn khó chịu và sự tức giận sắp nổ tung trong l*иg ngực hắn.
"Không tránh." Hiên Viên Thành kiên quyết nói.
Cứ như vậy, cuối cùng Vương Huyền Chiến cũng bùng nổ. . . .
"Can đảm lắm! Tôi đã sớm nhịn đủ lời lẽ ra oai của cậu!"
"Nhận của tôi một giáo đi !"
Giáo dài của Vương Huyền Chiến hóa thành cây thương Thanh Long gào thét cửu thiên, tiến về phía Hiên Viên Thành.