Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
Qua một đoạn thời gian, cuối cùng An Lâm cũng đành tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Dù làm thế nào thì cũng đều phải chết, không bằng trước khi chết hắn thử giãy dụa một phen…
Cảnh tượng ở vùng đất của rừng Thiên Phong rất đơn điệu, khắp nơi đều là đất vàng trộn đá vụn, đến cả hơn ngàn ngọn núi sừng sững như những lưỡi kiếm sắc bén kia cũng là một mảnh trống không.
“Chao ôi, trong hoạt động này trừ đánh nhau ra thì không còn chuyện gì khác để làm sao?” An Lâm khoanh hai tay đặt ở phía sau gáy rồi đi thẳng về phía trước mà chẳng có mục đích nào.
Năm mươi ngàn (1) người phân bố trong phạm vi hơn trăm dặm của rừng Thiên Phong, muốn gặp gỡ một sinh viên khác, hắn chỉ có thể không ngừng di chuyển về phía trước như thế này thôi.
(1): Năm mươi ngàn = năm vạn
Đi không bao lâu, An Lâm liền nghe âm thanh đánh nhau truyền đến từ phía trước, tiếng động oành oành khi dùng pháp thuật không ngừng vang lên, ngẫu nhiên còn truyền đến một hai tiếng kêu thảm.
Đợi tới lúc An Lâm đến nơi, đập vào mắt hắn chính là:
Một tên sinh viên đã ngã trên mặt đất, trên người hắn xuất hiện một vòng phòng hộ màu vàng.
Ồ, đó chính là dáng vẻ của Chiến Bại Bình Định phù khi được kích hoạt sao?
An Lâm trốn ở đằng sau một tảng đá, len lén nhìn qua địa điểm đang diễn ra chiến đấu.
Mẹ nó, đánh như thế này thì cũng ác quá rồi!
Nhìn cái tên đang ngã sõng soài trên mặt đất kia đi, hắn đã bị chém mấy kiếm rồi?
Sinh viên phải bị thương nặng như vậy mới có thể kích hoạt Chiến Bại Bình Định phù sao?
An Lâm càng xem càng hoảng hốt, thật là đáng sợ, hoạt động này thật là đáng sợ… Lúc này, hắn đã nảy ra ý định bỏ trốn.
Đúng lúc này, trên vòng phòng hộ màu vàng kia hiện ra rất nhiều phù văn kỳ lạ.
Ngay sau đó, sinh viên bị thương đột nhiên biến mất tại chỗ, xem ra là đã bị truyền tống ra khỏi rừng Thiên Phong rồi.
Đạt được thắng lợi, tên nam sinh kia cười đắc chí, trên thanh kiếm màu đỏ liên tục bắn ra mấy đóa hoa máu trên không trung, sau đó hắn nhìn đến một chỗ khác.
Vào thời khắc ấy, trái tim An Lâm liền lạnh đi một nửa, cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
“Bạn học nấp phía sau nham thạch, đừng lẩn trốn nữa, tôi đã phát hiện ra cậu rồi.”
Phương hướng nam sinh kia nhìn chính là nơi mà An Lâm đang ẩn núp.
An Lâm nghe được câu này, không có biện pháp khác, hắn chỉ có thể liều mạng xuất hiện trước mặt người kia.
Nam sinh cầm trong tay thanh kiếm màu đỏ, bề ngoài cũng không xuất chúng, chỉ là dáng người hết sức cao lớn cường tráng, khiến cho người đối diện cảm thấy hắn luôn tràn ngập năng lượng.
Sau khi trông thấy dáng vẻ của An Lâm, hắn bắt đầu nghi ngờ nói: “Ửm, dường như tôi đã gặp cậu ở chỗ nào rồi.”
Hử, hắn gặp mình rồi?
An Lâm nhìn người nam sinh xa lạ trước mặt, thế mà lại không nhớ nổi đã gặp hắn ở nơi nào.
“Cậu là An Lâm, sinh viên năm nhất phải không?” Nam sinh kia mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Tuy trong lòng An Lâm toàn là sự nghi ngờ, nhưng hắn vẫn mở miệng hồi đáp.
Nghe An Lâm trả lời, nam sinh kia lập tức cười ha ha: “Quả nhiên là cậu, trông giống bức hình trên bảng Danh Nhân treo ở sân trường như đúc, đúng là không sai rồi.”
An Lâm nghe vậy thì sững sờ, bảng Danh Nhân treo ở sân trường? Hắn đã thành danh từ lúc nào vậy?
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe được lời nam sinh kia nói, trong lòng An Lâm vẫn có chút khoái chí.
Nhưng câu nói tiếp theo của người kia khiến cho An Lâm trực tiếp ngốc luôn.
“Tôi đã muốn đánh nhóc con nhà cậu một trận từ lâu rồi, không ngờ ông trời có mắt, đưa cậu đến trước mặt tôi nhanh đến như vậy, ha ha ha…” Vào giờ phút này, hiển nhiên là tâm trạng của nam sinh kia rất không tệ.
“Tôi nói này ông anh, tôi chưa từng chọc giận anh mà!” Hiện tại Trong lòng An Lâm như có hàng ngàn con ngựa đang chạy tán loạn.
Cuối cùng thì cái tên to con đột nhiên xuất hiện này bị làm sao vậy, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như có thù oán gì lớn lắm thế kia… Mấu chốt là An Lâm lại hoàn toàn không biết hắn!
“Không cần nhiều lời! Tôi là sinh viên năm hai, lớp 7, Lý Chính Dương, học đệ An Lâm à, xin được chỉ bảo!”
Nói xong, nam sinh to khỏe kia cầm thanh kiếm màu đỏ chém về hướng An Lâm, toàn thân bộc phát khí thế kinh người.
Lúc này, An Lâm chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn người kia.
Con mẹ nó, hắn có gặp sinh viên năm hai bao giờ đâu?
Mà khí thế của hắn ta lại cực kỳ khủng bố… Cái này… mẹ nó chính là sát khí phải không?
An Lâm còn chưa lấy lại tinh thần, lúc này, cách đó không xa lại xuất hiện một tên nam sinh khác.
“Ồ, cậu là An Lâm?” Tên nam sinh kia chậm rãi đi tới, nhìn An Lâm hỏi.
An Lâm nhìn về phía nam sinh trẻ tuổi kia, hiện tại trên mặt hắn là một nụ cười vô cùng ấm áp.
Chẳng biết tại sao, từ trong nụ cười của hắn, An Lâm tìm được một loại cảm giác an toàn không cách nào diễn tả được.
“Đúng, tôi chính là An Lâm!”
An Lâm cảm giác như tìm được cọng cỏ cứu mạng, lập tức mở miệng thừa nhận.
Trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng nam sinh cho hắn cảm giác an toàn kia trượng nghĩa ra tay giúp đỡ hắn, sau đó đánh bại cái tên Lý Chính Dương này.
“Ha ha, quả nhiên là cậu…”
Nam sinh có nụ cười như gió xuân kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh giọng mở miệng: “Sinh viên đại học năm ba, lớp 26, Chung Văn, học đệ An Lâm, xin chỉ bảo!”
Nói xong, Chung Văn móc ra chùy Lưu Tinh, toàn thân bạo phát khí thế kinh người.
An Lâm lại ngẩn ra, hắn ngây người tại chỗ.
Bây giờ muốn làm loạn đến mức nào nữa đây, rốt cuộc thì hắn đã làm sai chuyện gì?
Đúng lúc này, phía trước bỗng xuất hiện bóng dáng của một người khác.
“Wow, nơi này xảy ra chuyện gì vậy, sao mà náo nhiệt thế?” Một tên thư sinh dáng người gầy yếu đi tới, trên mặt hắn còn lộ vẻ tò mò.
Sau đó hắn dừng bước: “Ôi, cậu là An Lâm sao?”
Hốc mắt An Lâm bắt đầu ướŧ áŧ, phủ nhận: “Bạn kia, bạn nhìn lầm rồi… Tôi không phải An Lâm!”
“Ha ha, tôi đọc sách rất nhiều, cậu đừng hòng lừa tôi! Ngoại hình của cậu giống hệt như bức ảnh chân dung trên bảng Danh Nhân kia!” Thư sinh lộ vẻ mặt mừng rỡ, nói với An Lâm.
Nói xong, hắn lấy ra một cây quạt kim loại sáng bóng, toàn thân bộc phát khí thế mạnh mẽ.
“Đại học năm thứ năm, lớp 90, Trần Thư Bảo, học đệ An Lâm, xin chỉ bảo!”
An Lâm chỉ cảm thấy mình bị cả ngàn chiếc xe ủi nghiền qua, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng chẳng còn.
Lại nói, bảng Danh Nhân trên sân trường là thứ gì chứ!
Còn nữa, tôi có thù oán gì với đám sinh viên khóa trên các anh sao?
Từ năm nhất đến năm năm, hiện tại chỉ có sinh viên năm tư là chưa tới, mau tới luôn đi, không nên gây ra cảm giác bức tử cho người khác đâu!
Đúng lúc này, một giọng nữ ngọt ngào truyền đến từ phía sau lưng An Lâm.
“Ui, cậu là An Lâm ư?”
An Lâm đờ đẫn quay đầu, lập tức nhìn thấy một thiếu nữ mặc bộ quần áo màu hồng, dáng vẻ rất đáng yêu, cô ta đang híp mắt cười với hắn.
Tại thời khắc bị một đám đàn ông ức hϊếp, bỗng nhiên có một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, chuyện này đối với An Lâm quả thật chính là một dạng an ủi.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, thiếu nữ đáng yêu kia đã gật đầu, mở miệng nói: “Nhìn quần áo của cậu thôi tôi đã cảm thấy rất quen thuộc rồi, hiện tại thấy được mặt cậu, tôi đã xác nhận xong!”
Nói xong, thiếu nữ móc ra một con dao găm lạnh lẽo từ bên trong chiếc áo màu hồng của cô.
“Đại học năm nhất, lớp 9, Hạ Thi Dao, bạn An Lâm, xin chỉ giáo!”
An Lâm hít sâu một hơi, trong lòng sinh ra cảm giác buồn phiền.
Thì ra thù hận không giới hạn trong giới nam sinh, mà ngay cả nữ sinh cũng muốn đánh hắn…
Lại nói hắn đã làm ra chuyện điên khùng gì ư, vì sao hắn không có một chút ấn tượng nào, chẳng lẽ là hắn bị mất trí nhớ?
An Lâm hoàn toàn không quen biết bốn sinh viên đang đằng đằng sát khí cầm vũ khí nhắm vào hắn.
Tại thời khắc đặc thù này, An Lâm hồi tưởng lại, Hứa Tiểu Lan đã từng nói với hắn một câu: “Đừng lo lắng, mỗi lần hoạt động chiến đấu tự do diễn ra, số lượng sinh viên bị tử vong ngoài ý muốn thường không vượt quá mười người.”
Có lẽ… hắn chính là một trong những người may mắn “không vượt quá mười người”?
Ngay lúc An Lâm đang vô cùng tuyệt vọng, một giọng nói nữa lại vang lên.
“Wow, cậu là An Lâm à?”
An Lâm: “…”
…