Chương 1.: Sao vị tiên nhân này lại vui vẻ như vậy
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
An Lâm đứng trên sân thượng, từng cơn gió vù vù tạt thẳng vào mặt hắn.
Hắn nhìn ra sau, ở đó đứng cả một đám đàn ông mặt mày hung ác đang từ từ áp sát lại.
"Khà khà khà, thẳng quỷ, tao xem bây giờ mày còn chạy được đằng nào nữa đây, có giỏi thì mày bay lên trời thử cho tao coi!" Gã đàn ông to con đi đầu cầm một cây gậy sắt, mặt mày ác độc hăm doạ.
An Lâm biết giờ mình đã không còn đường chạy trốn, nhưng nghĩ tới hậu quả khi bị bắt về, người hắn lại run như cầy sấy, cuộc sống như vậy sao người bình thường có thể sống nổi!
Làm sao đây, làm sao đây, nếu mình biết bay thì hay biết mấy...
An Lâm thầm nghĩ trong lòng, bỗng một cơn gió đột nhiên xuất hiện, cuốn người hắn bay lên.
"Hở, hở, hở?"
An Lâm hoảng sợ, hắn đang bay lên thật nè, bị gió cuốn bay thẳng lên trời!
"Mợ nó! Bà mẹ nó, thằng đó biết bay thật hả?" Gã đàn ông to con đi đầu nhìn cảnh này, mặt mày ngỡ ngàng, mắt trợn to.
Ngay trước mặt cả đám người, An Lâm bị cơn gió cuốn ra khỏi sân thượng.
Sau đó, gió tan đi, hắn bắt đầu rơi tự do xuống bên dưới...
"Ááá... Cứu tôi với!"
Gió thét gào bên tai, cảm giác rơi xuống không trọng lực cực nhanh thế này làm An Lâm sợ tới mức kêu la thảm thiết.
Chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Chết chắc rồi!
An Lâm không ngừng gào thét trong lòng.
Cảm giác sợ hãi khi sắp đối diện với cái chết bao phủ toàn thân hắn, khiến mỗi một bộ phận trên người hắn đều run lên.
Trên sân thượng, gã đàn ông to con ngẩn ra nhìn An Lâm rơi xuống, sau đó, gã quay lại chậm rãi mở miệng nói với những người còn lại: "Này này, thằng quỷ đó không phải bị tao bức nhảy lầu đâu nhé, hung thủ là “gió”, tụi bây phải làm chứng cho tao đó..."
Đám người đứng đằng sau cũng không kịp lấy lại tinh thần, cơn gió này quá kì lạ, nói ra chắc chẳng ai tin, mà nói người khác làm gì, tới cả cái đám nhìn tận mắt như họ còn không dám tin nữa này!
An Lâm nhìn mặt đất ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, không ngờ cả đời này của hắn lại kết thúc trong nhu nhược hèn nhát thế này.
Đúng lúc này, một vầng sáng thần bí màu trắng bỗng nhiên xuất hiện, bao bọc lấy toàn bộ thân thể hắn.
Cảm giác không trọng lực khủng bố lại xuất hiện, hắn thấy mình như ngồi tàu lượn siêu tốc, rơi xuống tận cùng, sau đó lộn ngược một vòng, bay lại lên trời.
"Á á á..."
An Lâm lại hét ầm lên, người hắn bay về phía không trung, lộn trở lại sân thượng.
Cảm giác mất trọng lượng đáng sợ, tôi cả cảm giác lần lượt đối mặt với tử vong, làm đầu óc hắn choáng váng, ngay giây tiếp theo, hắn xấu hổ ói ra tại chỗ.
"Này, tiểu tử, có đỡ hơn xíu nào chưa?" Vào lúc này, một giọng nói mờ ảo truyền vào tai An Lâm.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy một ông lão mặt đầy hiền lành đang nhìn mình.
Đằng sau ông lão, cả đám người vừa nãy đuổi theo bắt hắn đã toàn bộ ngã xuống đất ngất xỉu.
Ông lão đó râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, người bao bọc trong một lớp tiên khí màu vàng, trong cực kì thánh khiết thần thánh.
Thấy cảnh này, người An Lâm run lên, vô số tình tiết trào dâng trong đầu hắn.
Tiểu thuyết, manhua, phim điện ảnh, phim truyền hình...
Đủ các tình tiết bắt đầu xuất hiện, mọi câu chuyện mộng ảo trong đó, không phải đều bắt đầu bằng cảnh tượng này à!
Bùm!
An Lâm dập đầu thật mạnh xuống đất, mặt đầy nước mắt tha thiết cầu xin: "Tiên nhân, cám ơn ngài đã cứu tôi!"
Ông lão bị An Lâm gọi là tiên nhân, vươn tay khẽ vuốt ve chòm râu trắng của mình, mỉm cười hỏi hắn: "Ừm, vừa rồi trong lúc làm phép có sơ suất một chút, đã làm anh bạn nhỏ hoảng sợ rồi, nhưng mà sao đám người này lại đuổi theo anh bạn?"
An Lâm nghe vậy, bao nhiêu uất ức trào hết cả lên, hắn bèn kể sạch sành sanh:
"Chuyện là thế này, mẹ tôi mất sớm, cha tôi nhiễm phải cái tật bài bạc."
"Sau khi thua mất căn nhà, ổng tôi mượn thêm mấy trăm vạn nữa, cuối cùng ổng trốn nợ nần bỏ trốn mất biệt!"
"Tôi cực khổ lắm mới thi đậu vào trường đại học Thanh Hoa số một số hai toàn quốc, đang lúc thấy tôi đường phía trước rực rỡ vô ngàn thì chủ nợ tìm tới tôi, nói tôi phải trả nợ thay cha mình..."
"Mấy trăm vạn lận đó! Tôi biết đào đâu ra mà trả đây?"
"Bạn gái tôi nghe nói tôi thiếu một số tiền lớn, đã bỏ chạy với thằng nhà giàu nào đó."
"Tôi bị ép phải bỏ học, đi làm cu li trả nợ cho chủ nợ."
"Nhưng công việc cu li đó đâu phải để cho người làm, tôi thật sự chịu không nỗi nữa mới bỏ trốn, chủ nợ biết tôi bỏ trốn bèn phái cả đám người đuổi theo bắt tôi về, mới có chuyện như thế này."
An Lâm khóc lóc ỉ ôi kể rõ mọi chuyện, thấy cuộc đời mình chỉ toàn một màu đen.
Cả đời phải sống để trả nợ, vậy có khác gì cá mặn đâu chứ.
Ông lão tiên nhân nghe An Lâm kể xong, mắt hiện lên vẻ đồng tình, ông từ tốn mở miệng nói: "Nhóc con, số mạng của cậu cũng khổ cực quá... Thế này đi, hai ta gặp nhau tức là có duyên, tôi thấy tư chất của cậu cũng thuộc hàng tốt, chi bằng tôi tặng cho cậu một "hệ thống", để cậu tự mình thay đổi cuộc đời mình vậy."
An Lâm nghe vậy cả người run lên, hắn vốn tưởng có thể kết tiên duyên với tiên nhân đã là may mắn vô cùng, chẳng ngờ tiên nhân lại ra tay hào phóng vậy, vừa gặp mặt đã đưa tặng cả hệ thống luôn!
"Tiên nhân lão gia gia, ông đối xử với tôi tốt quá! tôi không biết phải báo đáp ông thế nào cho phải nữa!" Hai mắt An Lâm đẫm lệ nhìn ông lão trước mặt mình, vô cùng cảm động.
Tiên nhân mỉm cười đầy từ ái, ông lật tay lên trời, ngay sau đó một quang cầu màu trắng thuần xuất hiện trong tay ông.
"Nhóc con, cậu lại đây, nắm cái quang cầu này vào lòng bàn tay của mình." Tiên nhân nói với An Lâm.
Nghe vậy, An Lâm hấp tấp cầm lấy quang cầu.
Quang cầu rơi vào tay hắn, toả ra cảm giác ấm áp, từ trong quang cầu toát ra tia sáng cực kì nhu hoà.
"Khởi động hệ thống chuyển tiếp." Tiên nhân chậm rãi nói.
Tiên nhân vừa dứt lời, quang cầu màu trắng bỗng toả ra ánh sáng chói mắt!
Đúng lúc này, tiên nhân lại nói với An Lâm: "Nhóc con, cậu mau lập lời thề, thề sẽ nhận lấy hệ thống Chiến Thần này, đời này dù sống hay chết cũng không rời bỏ nó!"
Hệ thống Chiến Thần?
Cái tên mới khí phách làm sao.
Nhưng lời thề này nghe sao mà giống lời thề lúc kết hôn thế nhở?
Không kịp nghĩ nhiều, An Lâm vội vàng thề ngay: "Tôi xin thề, nhận lấy hệ thống Chiến Thần, đời này dù sống hay chết cũng không rời bỏ nó!"
An Lâm vừa lập lời thề xong, quang cầu bay vèo một cái nhập vào người hắn, cùng hắn hoà làm một thế.
Ngay sau đó, có một giọng nói vang lên trong đầu hắn: "Kết quả kiểm tra cho biết kí chủ thuộc thể chất Thiên Minh Đạo, phù hợp tư chất, hệ thống bắt đầu dung hợp!"
An Lâm vô cùng kích động, kích động tới muốn khóc luôn.
Hắn vốn cho là đời mình sau này sẽ chỉ là một màu đen, chẳng ngờ quanh đi quẩn lại, vào thời khắc nguy hiểm nhất hắn lại nghênh đón một hệ thống mở buff cuộc đời thế này!
Tiên nhân cũng rất kích động, vả lại kích động tới mức khóc ra!
Ông ta nhìn lên không trung, hai mắt đẫm lệ, quỳ rạp xuống đất, cuối cùng vừa khóc vừa cười nói: "Ha ha ha ha ha, cuối cùng ngươi cũng cút đi rồi, cuối cùng ta đã đạt được cuộc sống mới rồi!"
"Tiên nhân lão gia gia, ông làm sao vậy, không sao chứ ạ?" Thấy ông lão có cử chỉ kì lạ, An Lâm thân thiết hỏi han.
Tiên nhân lấy lại tinh thần, lau nước mắt, tự biết mình đã thất thố.
"Không sao hết, bản tiên chỉ chợt nhớ tới vài chuyện đáng sợ hồi xưa thôi..."
"Nhóc con, có hệ thống rồi, cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa đấy." Tiên nhân thấm thía khuyên nhủ.
"Vâng! tôi sẽ thế!" An Lâm gật đầu một cái thật mạnh.
"Như vậy, cậu muốn vào trường học tu tiên không? Tôi biết một ngôi trường không tệ đâu." Tiên nhân mở miệng nói tiếp.
Tới trường học tu tiên ư? Có ngu mới từ chối!
"Muốn chứ, tôi rất muốn đi!" An Lâm không cần nghĩ ngợi gì, đã mở miệng đồng ý ngay.
Tiên nhân nghe vậy vui mừng mỉm cười, lấy một tờ giấy vàng trong tay áo ra đưa cho An Lâm, nói: "Đây là thư giới thiệu của ta, có nó, cậu có thể đi tới trường đại học Liên Hiệp Tu Tiên để học tập, chính thức bước lên con đường tu tiên."
An Lâm vô cùng kinh ngạc, xem chừng lần này bước trúng con đường của Long Ngạo Thiên rồi, mọi chuyện tiên nhân đều đã giúp mình sắp xếp xong!
Hắn trịnh trọng cầm giấy giới thiệu tiên nhân đưa, mặt đầy biết ơn nhìn tiên nhân.
"Tiên nhân gia gia, tôi tôi chưa biết tên ông là gì nữa?"
"Tên à... thôi, không nói thì hơn." Tiên nhân khẽ vỗ đầu An Lâm, mặt hiện lên vẻ đồng tình.
"Tôi phải đi rồi, tạm biệt nhóc con."
Tiên nhân phất tay chào từ biệt An Lâm, sau đó cưỡi mây bước đi.
"Tiên nhân đi thong thả!" An Lâm cúi đầu cảm ơn, nhìn theo bóng tiên nhân đã khuất xa.
Trên trời vọng lại tiếng cười của tiên nhân, tiếng cười đó vô cùng vui sướиɠ, vô cùng tùy ý, như thể vừa vứt hết được mọi bất bình trong đời mình.
Sao vị tiên nhân này lại vui vẻ tới vậy, sao trông ông ấy còn vui vẻ hơn cả mình nữa?
An Lâm gãi đầu, đầy mặt khó hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên trong đầu óc An Lâm: [Xin chào.]
Giọng nữ này nghe cực kì thoải mái êm tai, không khác gì tiếng trời, nghe chừng đây là một người cực kì lanh lợi.
Đây là giọng của hệ thống ư? An Lâm không dám chắc lắm.
Ngay lúc này, trong đầu hắn xuất hiện một màn hình.
Màn hình có nửa bên màu xám trắng, chỉ có vài chữ hiển thị bên trên: [Hệ thống Chiến Thần sẽ được kích hoạt khi tiến vào đại lục Thái Sơ.]
Đại lục Thái Sơ là quỷ gì thế?
Chẳng lẽ là...
An Lâm nghĩ tới tờ giấy giới thiệu của tiên nhân, lòng đầy chờ mong mở tờ giấy ra xem thử.
Ngay sau đó hắn phát hiện cả tờ giấy màu vàng chẳng có bất kì nội dung gì, chỉ có một dấu tay in lõm trên đó.
An Lâm không hiểu đầu đuôi gì cả, nhưng vẫn thuận theo ướm tay mình lên dấu tay trên trang giấy.
Bỗng nhiên, trang giấy loé lên ánh sáng vàng rực, An Lâm chỉ kịp hoảng hốt la lên một tiếng, thân thể đã bị ánh sáng nuốt mất.
"Á... !"
An Lâm chỉ thấy trời xoay đất chuyển, tầm mắt tối đen bỗng bừng sáng.
Ngay sau đó hắn phát hiện, người mình lại xuất hiện giữa trời cao, bắt đầu rơi tự do xuống đất.
An Lâm thể nghiệm cảm giác nhảy lầu lần nữa, cảm giác sảng khoái đó dù lập lại mấy lần, hắn đều muốn bật khóc.
"Bịch!"
Hắn té uỵch một cái xuống đất, may mà trên người hắn vẫn còn vầng sáng vàng bao phủ, tạo tác dụng giảm xóc, nên mới bảo vệ được cái mạng nhỏ.
"Đây là truyền tống à, thô lỗ chết được!" An Lâm quỳ rạp xuống đất, bất mãn oán giận.
Hắn khó chịu ngẩng đầu lên, muốn thử nhìn xem đây là nơi nào.
Ngay sau đó, hắn thấy được cảnh tượng suốt đời hắn cũng không quên được.
Hai cây cột trụ màu trắng điêu khắc hình rồng quấn quanh cao cả trăm trượng, lẳng lặng đứng giữa đường chân trời, bên trên treo một tấm bảng viết kiểu chữ huyền diệu gì đó mà hắn đọc không hiểu.
Sau hai cây cột, tầng tầng lớp lớp muôn trùng cung điện nối tiếp nhau, nhìn không tới cuối.
Áng mây vờn quanh bốn phía cung điện, đủ các chủng loại linh thú bay lượn giữa đất trời, thể hiện đầy đủ cảnh tượng to lớn hùng vĩ của tiên gia.
An Lâm ngẩn người đứng tại chỗ, mặt mày lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Hoá ra trên thế giới này, thật sự có tiên cảnh!
Mình đã đi vào tiên cảnh à... An Lâm cố gắng ổn định lại tâm trạng, ép bản thân mình phải tỉnh táo lại.
Sau một lúc lâu, hắn nhìn thấy một cô gái mặc đạo bào từ xa bước tới, hắn vội vàng chạy lại muốn hỏi thăm hoàn cảnh chung quanh.
"Xin chào, chị tiên nữ." An Lâm vẫy tay với cô gái.
Cô gái đó có dung mạo cực kì xinh đẹp, thấy An Lâm vẫy tay với mình thì bước lại gần hơn.
An Lâm thấy thế kích động hỏi han: "Chị tiên nữ xinh đẹp, có thể cho tôi hỏi đây là chỗ nào không, tôi vừa tới, không biết nhiều về nơi này cho lắm."
Nghe An Lâm nói, sắc mặt cô gái có hơi kì lạ, ngay sau đó cô ta mở miệng nói chuyện: "Chi li gu lu?"
"Hở, cô nói gì vậy?" An Lâm không hiểu gì hết.
Cô gái cũng bày ra vẻ mặt y hệt An Lâm, cô ta tiếp tục mở miệng nói: "Chi li gu lu oa li chi li?"
Lúc này An Lâm hoàn toàn ngớ người, cô ta đang nói cái quái gì vậy trời?
Một suy đoán đáng sợ dần dần hiện lên trong đầu hắn.
"Chị Tiên nữ, chị có biết nói tiếng phổ thông không?" Mắt An Lâm đã ươn ướt.
"Gu lu gu lu oa chi chi chi?" Cô gái xinh đẹp chống tay ngang hông, có vẻ hơi tức giận.
Tiêu rồi, ngôn ngữ khác biệt, nghe không hiểu gì hết.
Rốt cuộc cô ta đang nói cái quái gì vậy? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu!!!
An Lâm xem như ngớ người hẳn luôn, hai mắt dại ra đứng tại chỗ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Má nó? Cái này đâu có giống trong tiểu thuyết, không phải cả thế giới đều xài tiếng phổ thông hở...
Cuối cùng, An Lâm bật khóc.
Cả nói chuyện trao đổi cũng thành vấn đề, vậy thì phải tu tiên thế nào đây?
Người ta bắt đầu từ phế vật, hắn thì bắt đầu từ ngu ngốc luôn mới sợ chứ!