Chương 26: Thẩm Thiên Thiên

Bên trong Ngộ Thiên bí cảnh, Thẩm Bạch vẻ mặt hoảng sợ nhìn Mạc Hiên đang kéo mình đi, người Mặc gia cũng vội vàng theo kịp phía sau bọn họ, không một ai dám lên tiếng.

Thẩm Bạch nỗ lực chớp mắt, vậy mà sắc mặt Mặc Hiên vẫn đen như đáy nồi.

'Hệ thống đại nhân cứu ta một mạng!'

【Điều kiện là ta muốn biết, thân thể nhân loại có xúc cảm gì】

'...'

Ngươi không thể biếи ŧɦái như vậy đâu hệ thống đại nhân!

'Ta thật sự sẽ bị Mặc Hiên đùa chết!'

【Cho nên ngươi chỉ có thể đáp ứng điều kiện của ta】

'...'

Hệ thống đại nhân ngươi làm sao vậy, sao lại lệch lạc như thế!

Thẩm Bạch nước mắt lưng tròng, bắt lấy tay Mặc Hiên dùng sức lắc lư, Hiên Hiên, châm trước ta đối với ngươi một mảnh thật tình!

Mặc Hiên dường như đã lấy lại tinh thần, hắn buông lỏng tay, thần sắc không tốt.

Một lát sau, Mặc Hiên cười khẽ, khóe miệng như cũ là ý cười ôn hòa, hắn nhìn về phía Thẩm Bạch.

"Chơi vui không?"

Thẩm Bạch lắc đầu, sau đó lại ở dưới ánh mắt của Mặc Hiên, gian nan gật đầu một cái.

"Ngươi yên tâm Hiên Hiên, vô luận thương hải tang điền*, tâm ý ta dành cho ngươi trước sau như một!"

Chỉ sự như thành dâu

"Không bằng đem tim ngươi đào ra, cho ta xem cẩn thận, được không?"

Mặc Hiên cười, sau đó một bước lại một bước tới gần Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, "Bình tĩnh, Hiên Hiên ngươi bình tĩnh!"

Mặc Hiên một bên hướng tới Thẩm Bạch, một bên vươn tay, mắt thấy tay kia sắp đυ.ng tới, Thẩm Bạch hít sâu một hơi, vừa định đáp ứng yêu cầu biếи ŧɦái của hệ thống, bên cạnh lại truyền đến tiếng hô to.

"Buông hắn ra!"

Âm thanh này vô cùng quen thuộc, Thẩm Bạch kinh ngạc nhìn qua, là Phong Thiên!

Sư đệ Phong Thiên ngươi rốt cuộc đã tới Ngộ Thiên bí cảnh, Thẩm Bạch ở trong lòng cực kỳ kích động, bất quá trên mặt lại làm bộ nghi hoặc, ánh mắt nhìn về phía Phong Thiên cũng thật xa lạ.

Phong Thiên nguyên bản muốn tiến lên, lúc tiếp xúc với ánh mắt Thẩm Bạch, chân lại hơi dừng bước.

Thẩm Bạch nhấp miệng, nhìn về phía Mặc Hiên, "Ngươi biết ta?"

Mặc Hiên chỉ liếc mắt một cái, lập tức đã nhận ra Phong Thiên con cá nhỏ trộm trốn ra khỏi Nghênh Phong sơn, Mặc Hiên nhìn về phía Thẩm Bạch, cười như không cười, "Ngươi nói ta là nên nhận thức hay không quen biết đây?"

Thẩm Bạch:...

Phong Thiên tiến lên hai bước, phía sau là một đoàn đệ tử Lăng Vân Tiên Tông, tông phục Lăng Vân Tiên Tông tương đối đặc sắc, người khác đều là thuần một màu trắng, hoặc là một màu xanh, bọn họ không phải, bọn họ là kim sắc cùng màu đen đan xen, ở thời điểm ngươi bị sáng mù đôi mắt, còn có thể vô hình □□ tâm linh bé nhỏ của ngươi.

Ở Vân Phong Thẩm Bạch cũng có một bộ, nhưng mà bộ quần áo này thật sự rất cay mắt, cơ bản là không ra khỏi tông môn thì không mặc, mọi người đều tự mặc phục sức môn hạ của mình.

Phong Thiên nhìn về phía Thẩm Bạch, giật giật môi, phun ra hai chữ.

"Sư huynh."

Thẩm Bạch thần sắc nghi hoặc, hắn nhìn thoáng qua Mặc Hiên, đột nhiên ngả ngớn cười một tiếng, "Các hạ chẳng lẽ là nhận sai người, đạo lữ ta cũng ở đây, nếu là kêu sai người, ta cũng không biết cùng đạo lữ giải thích như thế nào."

Mặc Hiên chỉ ở một bên ôn hòa cười cười, Thẩm Bạch tới gần Mặc Hiên, có thể thấy được một chút quan hệ thân mật của hai người.

"Đạo lữ...?"

Phong Thiên hơi mở to hai mắt, cứng đờ tại chỗ, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Bạch.

Thẩm Bạch đột nhiên ngưng mi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, tựa hồ nghĩ tới cái gì.

"A, ngươi là đang nói đến Thẩm Tiếu Bạch, nghe nói hắn lần trước bái nhập Lăng Vân Tiên Tông, như thế nào, đệ đệ vô dụng kia của ta, bị trục xuất khỏi sư môn?"

Nói đến đây, ma khí trên người Thẩm Bạch nhè nhẹ hiện ra, đặc biệt là khóe mắt, nhiễm một mảnh màu đen.

Mặc Hiên cúi đầu, Thẩm Bạch ở bên người y, có thể thấy rất rõ ràng khóe mắt Thẩm Bạch có một nốt ruồi màu đen, lúc trước không tồn tại, là do sau khi Thẩm Bạch nhập ma cố ý vẽ lên.

Ánh mắt Mặc Hiên hơi lập lòe, tựa hồ minh bạch điều gì, nhưng lại bất động thanh sắc.

Phong Thiên đứng tại chỗ nhìn Thẩm Bạch, dường như không biết người đứng trước mặt này rốt cuộc là ai.

Thẩm Bạch nhìn về phía Mặc Hiên, trong mắt là thâm tình không thể che đậy, hắn duỗi tay nắm lấy tay Mặc Hiên, cười nói, "Là ta sai rồi, ngươi và ta làm bạn mấy năm, đã biết được tính tình của ta, ta quá lắm cũng chỉ làm ngươi ăn dấm thôi, những lời đó toàn là dối lòng, thế nên, ngươi tha thứ cho ta lần này đi."

Thẩm Bạch lông mi run nhè nhẹ, như không biết làm sao cho thỏa đáng, chỉ có thể nắm chặt tay Mặc Hiên.

Mặc Hiên cong cong khóe miệng, duỗi tay đáp lại Thẩm Bạch, "Tâm ý ngươi đối với ta, ta tự nhiên sẽ hiểu."

Nói xong, Mặc Hiên nhìn về phía đệ tử Lăng Vân Tiên Tông, đem ánh mắt đặt trên người Phong Thiên.

"Tiểu đạo hữu, ngươi nếu là nhận sai người tới kết giao đạo lữ của ta, ta cũng sẽ không lưu tình, hắn là của ta."

Thẩm Bạch:...

Thẩm Bạch gục đầu xuống, không dám nhìn mặt Phong Thiên, chỉ có thể tùy ý để Mặc Hiên kéo tay rời đi.

Thẳng đến lúc bọn họ hoàn toàn thoát khỏi đám đệ tử Lăng Vân Tiên Tông, Thẩm Bạch vẫn không dám quay đầu lại nhìn một cái.

Mặc Hiên nắm chặt tay Thẩm Bạch, ở bên tai hắn nhẹ giọng mở miệng, "Thì ra ngươi là đệ tử Lăng Vân Tiên Tông."

Thẩm Bạch nhìn về phía Mặc Hiên, "Ta là ai đối với ngươi mà nói, căn bản là không quan trọng sao?"

Tay Mặc Hiên nắm thật chặt, giọng như nỉ non, "Cũng đúng, ngươi là ai, với ta mà nói, chẳng có quan hệ gì."

Thẩm Bạch đột nhiên dùng sức rút tay ra, dừng chân không chịu đi.

Mặc Hiên cũng dừng lại, đứng nhìn hắn.

"Thời điểm ta năm đó tung hoành giang hồ, có một bài chiến ca."

Mặc Hiên khó hiểu, trong lòng có trực giác không ổn.

Thẩm Bạch hít sâu một hơi, cất giọng hát chói tai.

"Vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch ——!!"

Trán Mặc Hiên giần giật, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Bạch, thật khó để miêu tả.

"Vô địch là cỡ nào, cỡ nào hư không ——!!"

"Một mình ở đỉnh núi trung, gió lạnh không ngừng thổi qua ——!!"

Mặc Hiên không thể nhịn được nữa, tiến lên che miệng Thẩm Bạch.

"Câm miệng!"

"Uhm uhm uhm!!"

Thẩm Bạch không tiếng động hò hét.

Thần sắc Mặc Hiên không thể nào tốt được, y nhớ lại hồi ức ở lối vào bí cảnh Thẩm Bạch nói những lời đó, y cúi đầu, người Mặc gia phía sau lại thấy họ thân mật gắn bó.

Mặc Hiên cười nói, "Thật cho rằng ta không lỡ gϊếŧ ngươi?"

Thẩm Bạch lắc đầu thật mạnh, phát hiện Mặc Hiên bịt miệng mình, vì thế hắn không thể hiểu được, há miệng thở dốc, vươn đầu lưỡi liếʍ tay Mặc Hiên một cái.

Mặc Hiên:...

"Ta không rửa tay."

"Nôn!!"

Thẩm Bạch bắt đầu liều mạng giãy giụa.

Thẩm Bạch đối với Mặc Hiên dùng sức nháy mắt, Hiên Hiên bình tĩnh, Hiên Hiên ngươi phải bình tĩnh nha, người yêu ngươi nhất là ta, ngươi thế nào lại khiến ta khổ sở.

Qua nửa ngày, Mặc Hiên mới buông lỏng Thẩm Bạch ra, thần sắc lại nhìn không được tốt.

"Tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, ta thật sự sẽ gϊếŧ ngươi."

Lúc nói lời này, trong mắt Mặc Hiên thật sự có sát ý, nhưng sát ý kia, như là muốn ngăn cản sự tình không nào đó không nên phát sinh.

Thẩm Bạch chạy nhanh lấy nước trong túi không gian ra súc miệng.

Súc miệng xong, Thẩm Bạch đối với Mặc Hiên chân thành chớp mắt, "Chiến ca ta hát dễ nghe không?"

Mặc Hiên quay đầu lại, từ hàm răng bật ra ba chữ.

"Thẩm! Thiên! Thiên!"

- -------------------------------------------------------------------------

@MBA10v3y0u: Nhập học rồi nhập học rồiஇ௰இ