Lục Khôn Đức vội vàng nhìn nhìn thương thế của Lục Quân Cường, giữa ngực và bụng của cậu bị trầy da một mảng lớn, đã bị nước bẩn làm cho nhiễm trùng.
Lục Khôn Đức và Mã Tiểu Khả cẩn thận nâng Lục Quân Cường đang hôn mê đến trên canô, Mã Tiểu Khả nhìn thương thế của Lục Quân Cường, lo lắng nói: "Tôi chỉ có thể đưa các anh đến "Superdome"(*), đó là trung tâm thể thao lớn nhất ở New Orleans, phần lớn dân gặp nạn đều bị chuyển dời đến đó, nhưng kỳ thật nơi đó hình như không có cơ cấu chữa bệnh khẩn cấp..."
(*) Mercedes-Benz Superdome, thường được gọi đơn giản là Superdome, là một địa điểm triển lãm và thể thao hình vòm nằm ở Khu trung tâm thương mại của New Orleans
Lục Khôn Đức sốt ruột nói: "Tôi chỉ mang theo thuốc khẩn cấp, không có cách chữa trị, không thể đi nơi khác sao?"
Mã Tiểu Khả khó xử nói: "Cái này có lẽ không được, nơi này đã giới nghiêm không thể ra, hơn nữa trạm xăng dầu đã sớm trốgn không, tìm được xe anh cũng không ra ngoài được, tạm thời chỉ có thể đến Superdome."
Lục Khôn Đức hít vào một hơi thật sâu, gật gật đầu: "Đến nơi đó đi, phiền anh rồi."
Mã Tiểu Khả cũng rất khó xử, thở dài khởi động canô,quay đầu hướng tới Superdome.
Superdome, nơi đã từng là kiến trúc tiêu biểu, là niềm kiêu ngạo của thành phố New Orleans, hiện giờ chen đầy dân gặp nạn, nơi nào cũng cực kỳ rách nát.
Mã Tiểu Khả hỗ trợ nâng Lục Quân Cường đến một chỗ ít người, Lục Khôn Đức ngẩng đầu nhìn nhìn, còn tốt, trên nóc không bị dột.
Lục Khôn Đức vừa định lấy hộp y tế ra, lập tức có mấy người đàn ông tiến lại đây lớn tiếng xua đuổi bọn họ, Lục Khôn Đức nghe không hiểu lắm tiếng địa phương của Pháp mang theo khẩu âm Acadia, quay đầu nhìn Mã Tiểu Khả, Mã Tiểu Khả chỉ vào Lục Quân Cường hôn mê nằm trên sàn nhà rống lên với mấy người kia, mấy người đàn ông vẫn như cũ không thuận theo không buông tha kêu la.
Lục Khôn Đức sợ đánh trúng Lục Quân Cường đang bị thương, vội vàng nói với Mã Tiểu Khả: "Đừng cãi nhau, chúng ta chiếm chỗ của bọn họ sao? Chỗ tôi còn ít tiền, anh đưa cho bọn họ..."
Mã Tiểu Khả lập tức ra hiệu Lục Khôn Đức đừng nói chuyện lung tung cũng đừng nhúc nhích, lại gào với mấy người kia vài câu, mấy người hùng hùng hổ hổ đó xoay người đi mất.
Mã Tiểu Khả thở dài một hơi, quay người nói với Lục Khôn Đức: "Bên trên vẫn chưa phái người tới đây, nơi này trên cơ bản đang ở trạng thái vô chính phủ... Toàn dựa vào mấy cảnh sát kia căn bản vô dụng, nơi nơi đều là lưu manh ăn trộm..."
Mã Tiểu Khả giúp Lục Khôn Đức mở các thứ mang từ trên xe xuống, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Lục Khôn Đức: "Ngàn vạn đừng cho bọn họ tiền, mặc kệ chúng hù dọa anh thế nào, anh cho chúng một lần thì chúng sẽ không để yên, một lát lại tới một chuyến, lần lượt khiến anh đến kiện quần áo cũng không còn, ngàn vạn đừng cho chúng bất cứ cái gì, đừng sợ, chúng không dám làm gì đàn ông đâu."
Lục Khôn Đức cẩn thận cởϊ áσ Lục Quân Cường ra bỏ đi, lúc này mới thấy rõ miệng vết thương của cậu, từ ngực đến bụng dưới, còn có chỗ đùi trái, hai mảng da lớn bị trầy, miệng vết thương nhiễm trùng rất nghiêm trọng.
Lục Khôn Đức lau nước mắt, mở hộp y tế, lấy ra cồn i-ốt, cẩn thận dùng bông gòn thấm cồn i-ốt rửa chỗ bị trầy, Lục Quân Cường lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
Lục Khôn Đức nhịn không được rơi nước mắt, hôn hôn môi Lục Quân Cường, nhỏ giọng dỗ: "Tiểu Quân nghe lời, đừng cử động, một lát là tốt."
Lục Quân Cường không có tỉnh, nhưng nghe được âm thanh Lục Khôn Đức thì thật sự bất động, gắt gao cau mày yên lặng chịu đựng đau đớn.
Mã Tiểu Khả nhìn thấy không có gì có thể hỗ trợ, dặn dò Lục Khôn Đức vài câu lại đi ra ngoài.
Lục Khôn Đức khử trùng cho miệng vết thương Lục Quân Cường, dùng băng gạc nhẹ nhàng băng bó một chút, lại từ trong hộp y tế lấy ra mấy viên thuốc hạ sốt, đút cho Lục Quân Cường uống. Lục Khôn Đức đổ hết đồ mang đến ra, tìm thấy mấy miếng dán hạ sốt, cẩn thận dán lên trên trán Lục Quân Cường, lại cởi hết giày vớ của Lục Quân Cường ra, xoa ấn lòng bàn chân để đỡ cho cậu bị chuột rút.
Hộp y tế nhỏ nên dược phẩm có hạn, cồn i-ốt cũng chỉ có hai chai, khử trùng đơn giản cho Lục Quân Cường đã hết một chai, Lục Khôn Đức sợ một lát nữa sẽ bị người cướp đi, cẩn thận bọc cồn i-ốt và băng gạc bằng tấm bạt rồi nhét vào người. Nhưng Lục Khôn Đức biết diện tích vết thương của Lục Quân Cường quá lớn, trị liệu như vậy căn bản sẽ không có bao nhiêu tác dụng.
Lục Khôn Đức hô hấp thật sâu, lấy lọ đường glucose cuối cùng đút cho Lục Quân Cường, Lục Quân Cường hôn mê không uống được, Lục Khôn Đức liền miệng đối miệng đút cậu.
Lục Khôn Đức cẩn thận lau đường tràn ra khỏi khóe miệng Lục Quân Cường, lại như vậy đút cho cậu nửa chai nước, còn dư lại hai chai nước, Lục Khôn Đức lại dùng một chai đơn giản lau thân thể cho Lục Quân Cường, ít nhất có thể làm cậu thoải mái một chút.
Lục Khôn Đức giấu toàn bộ đồ ở dưới ghế dựa rồi dùng bạt che lại, anh xoay người nhìn bốn phía, nhấc chân hung hăng đạp gãy tay vịn ghế dựa, ghép ba cái ghế lại với nhau, Lục Khôn Đức cơ hồ không cảm giác được đau đớn.
Lục Khôn Đức cẩn thận bế ngang Lục Quân Cường lên, để cậu nằm trên ghế gối lên chân anh.
Lục Khôn Đức cúi đầu cùng Lục Quân Cường kề sát bên nhau, tận lực không làm cho người khác chú ý, xung quanh thường thường có tiếng súng vang lên, còn có tiếng người bị đoạt đồ rống giận, Lục Khôn Đức sợ có người chú ý tới bọn họ, ôm Lục Quân Cường vẫn không nhúc nhích, thường thường thăm dò hô hấp của cậu, chờ cậu tỉnh lại.
Nhưng tình huống không có chuyển biến tốt đẹp, tới buổi tối Lục Quân Cường bắt đầu phát sốt cao, hơi lạnh ít ỏi của miếng dán hạ sốt vào ngày hè nóng bức gần như không có tác dụng. Lục Khôn Đức biết là do miệng vết thương bị nhiễm trùng, nhưng thuốc hạ sốt đã dùng hết rồi, nửa chai cồn i-ốt cuối cùng cũng bôi cho Lục Quân Cường, hiệu quả gì cũng không có.
Mỗi ngày cảnh sát phát cho mỗi cá nhân hai chai nước, Lục Khôn Đức đút cho Lục Quân Cường hai chai, dư lại uống mấy ngụm liền toàn dùng để lau mình cho Lục Quân Cường, nhưng nhiệt độ của Lục Quân Cường vẫn không giảm xuống, Lục Khôn Đức cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cậu, nhỏ giọng nức nở nói: "Mau tốt lên đi... Phát sốt nữa sẽ cháy hỏng đầu óc, em mà quên anh là anh cắn chết em..."
Nước mắt chịu đựng thời gian dài như vậy ở trước mặt người yêu làm thế nào cũng không khống chế được, Lục Khôn Đức ôm Lục Quân Cường hôn mê sắp hỏng mất, không ngừng hôn cậu nói chuyện với cậu...
"Anh sắp chết rồi... Em mau tỉnh lại đi, anh nhớ em lắm..."
Lục Khôn Đức thậm chí khẽ cắn lỗ tai Lục Quân Cường, nước mắt tuôn rơi trên má anh: "Em đã nói cùng nhau ăn sinh nhật... Anh ở nhà chúng ta trồng cho em mấy trăm cây hoa hồng, anh từ trong nhà bay đến Los Angeles, từ Los Angeles bay đến Houston... Ở Đại sứ quán Houston bọn họ nói em đã chết, anh không tin, anh lại bay đến Baton Rouge... Chuyển tới Laplace, ở nơi đó bị lưu manh đánh cướp, anh lần đầu tiên bị đánh đó... Anh thuê taxi đi Kenner, tài xế không chịu đưa anh đi tiếp... Anh liền tự mình lái xe tới New Orleans, anh lội nước đi qua nửa cái thành phố..."
Lục Khôn Đức nghẹn ngào nói không nên lời, thở hổn hển: "Anh đi xuyên qua toàn bộ Nam Mỹ(*)... Không phải để tìm thi thể của em, em sao có thể như vậy, em tỉnh lại cho anh, em tỉnh lại..."
(*) Bang Louisiana nằm ở miền nam nước Mỹ nên chắc Nam Mỹ là chỉ khu vực phía nam của Mỹ
Lục Khôn Đức như là con thú tuyệt vọng, bất lực cắn lên vành tai Lục Quân Cường, từng câu lại từng câu khẩn cầu, tỉnh lại, tỉnh lại...
Khi còn nhỏ từng xem qua một thiên đồng thoại, công chúa trong đồng thoại băng qua bảy quốc gia, vượt qua một mảnh đại dương mênh cuối cùng cũng tìm được hoàng tử của nàng, vị hôn thê của hoàng tử tham luyến châu báu mà Gió Bắc đưa cho công chúa, cho phép công chúa ở trong phòng hoàng tử một đêm, đổi lấy châu báu.
Công chúa khóc lóc kể cho hoàng tử bị hạ mê dược về một đường gian khổ của mình, hoàng tử tỉnh lại... Từ đấy công chúa cùng hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau.
Đáng lẽ công chúa nhu nhược không có cách nào băng qua một mảnh đại lục để tìm được hoàng tử, nhưng niềm tin mãnh liệt được nhìn thấy người yêu đã chống đỡ nàng vượt qua tầng tầng trở ngại, quãng đường ấy dẫu có bao nhiêu thống khổ nhấp nhô đều có thể chịu đựng được, chỉ cần không ngừng an ủi chính mình... Thời điểm nhìn thấy người yêu, liền phải nhào vào l*иg ngực hắn, kể cho hắn nghe một đường này gian khổ.
Câu chuyện tốt đẹp vĩnh viễn kết thúc trong quyển sách cổ tích Grimm, Lục Khôn Đức nói với Lục Quân Cường rằng anh sợ hãi, anh biết nếu mình thống khổ có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm xúc Lục Quân Cường, nhưng Lục Quân Cường vẫn không tỉnh, nặng nề hôn mê vì sốt cao.
Lục Khôn Đức nằm trên người Lục Quân Cường nghẹn ngào khóc vài tiếng, đứng lên để Lục Quân Cường nằm ở trên ghế, lại lấy một tấm bạt che cậu lại. Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ, quờ quạng trên sàn nhà ướŧ áŧ dơ bẩn mấy cái, sau đó xoa lên mặt cậu.
Lục Khôn Đức nhẹ nhàng hôn hôn đôi môi dơ bẩn của Lục Quân Cường, nhỏ giọng nói: "Không cần sợ... Anh lập tức quay lại."
Lục Khôn Đức xoay người chạy ra ngoài.
Người trong Superdome có ai mà không đói khát, người có thể lực tốt bắt đầu cướp đoạt đồ đạc trong nhà cửa chung quanh, Lục Khôn Đức cũng gia nhập với bọn họ, nhảy vào trong nước bẩn tìm đến những toà nhà còn hoàn hảo, mới vừa lôi nước một chút Lục Khôn Đức liền cảm giác ngực rất đau, anh dường như không biết chính mình có thật sự có thể quay lại hay không.
Lục Khôn Đức không đoạt đồ không cướp của phụ nữ, liên tục lội nước, chậm rãi thoát ly đội ngũ.
Lục Khôn Đức tìm mười mấy con phố, tìm được một bệnh viện, Lục Khôn Đức bước vào rồi hô lớn một tiếng, một người cũng không có. Anh tìm loạn khắp nơi, dược phẩm còn thừa nằm rải rác, không biết loại nào mới có thể cứu Lục Quân Cường, Lục Khôn Đức tìm được một ít thuốc trị ngoại thương cất kỹ, xoay người ra cửa lại nhảy vào trong nước.
Bơi thêm hai giờ Lục Khôn Đức mới tìm được một phòng khám nhỏ.
Lục Khôn Đức liều mạng bơi tới cửa phòng khám, gõ gõ cửa, bên kia lập tức truyền ra tiếng một người phụ nữ tuyệt vọng gào thét. Lục Khôn Đức nhịn không được cảm tạ trời xanh, vậy mà lại thật sự khiến anh tìm được bác sĩ.
Lục Khôn Đức mệt đến gần như nói không ra lời, lại gõ gõ cửa: "Cầu xin cô... Cho tôi một chút thuốc, người yêu của tôi sắp không xong..."
Phổi Lục Khôn Đức còn chưa ổn, vừa rồi bơi lội lại một lần tổn thương tới phổi, vừa nói xong liền khụ ra một miệng máu.
Người phụ nữ bên trong nghẹn ngào rống lên: "Cút! Cút hết!"
Lục Khôn Đức kiệt sức dựa ở trên cửa, thầm nghĩ may mắn, cô ấy nói tiếng Anh.
Lục Khôn Đức lại gõ vài cái lên cửa, không có động tĩnh, anh đứng lên, khôi phục một chút thể lực, đột nhiên một chân đá văng cửa phòng khám.