"A, hay là cậu qua đây đi, suốt kỳ nghỉ đông cậu lười chảy thây ở nhà rồi..." Lục Khôn Đức nằm trên sô pha gọi điện cho Đồng Kha, thương lượng xem sang nhà ai chơi.
Lục Khôn Đức với tay lấy một quả táo cắn một ngụm, vừa nhai vừa nói: "Thôi thôi... Cậu qua đây đi, kêu Vu Hạo Phong qua đây luôn, khách sạn mới nhập hải sâm khô, Tiểu Quân có mang về một ít..."
"Nó nói làm hải sâm hầm thịt dê... Bổ thận, ừ... thích lắm chứ gì, đến đây đi."
"Được, thôi khỏi đi..."
Lục Khôn Đức cúp điện thoại, bò dậy đi đến thư phòng, dựa vào khung cửa nói với Lục Quân Cường: "Đã gọi cho họ rồi, trưa nay họ sẽ tới."
"Ừm." Lục Quân Cường không biết đang nhìn văn kiện gì, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đã biết, chốc nữa em đi nấu cơm."
Lục Khôn Đức ừ một tiếng mở máy tính lên chơi game.
Không đến giữa trưa Vu Hạo Phong và Đồng Kha đã tới, vừa vào cửa Đồng Kha hai mắt lấp lánh: "Hải sâm! Hải sâm! Tôi còn chưa ăn bao giờ đâu!"
Lục Khôn Đức cười cười: "Đang làm đây, ngồi một lát trước đã."
Đồng Kha đổi giày liền ôm Tiền Nhiều Hơn lăn lộn, cơm nấu xong mới bò dậy rửa tay.
Cơm là Vu Hạo Phong giúp Lục Quân Cường làm, đương nhiên tinh xảo ngon miệng, Đồng Kha vùi đầu ăn không nói lời nào.
Vu Hạo Phong nói: "Đã xem tin tức chưa? Gần đây SARS hoành hành rất dữ dội."
Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường liếc nhau cười cười, Lục Khôn Đức nói: "Anh là bác sĩ mà sợ sao?"
Vu Hạo Phong lắc đầu cười: "Sao có thể, đâu nhất định sẽ truyền tới chỗ chúng ta, cũng có khả năng báo đài làm quá lên, hy vọng sẽ không lây lan ra diện rộng, bằng không... bệnh viện, tiệm cơm, trường học..."
Lục Quân Cường chống đũa, nghĩ nghĩ chế nhạo nói: "CCTV sẽ làm quá lên? Ha ha... Tôi lại thấy rất có thể sẽ lan ra cả nước, nhưng mà cũng không sao, sớm muộn gì cũng sẽ nghiên cứu ra thuốc chữa."
Vu Hạo Phong gật gật đầu: "Hy vọng có thể lạc quan một chút, nếu thật sự lan đến chỗ này thì khách sạn của cậu sẽ mất rất nhiều khách đấy."
Lục Quân Cường nói: "Tôi biết, đã chuẩn bị tốt biện pháp ứng đối."
Đồng Kha ngẩng đầu: "Hải sâm đâu?"
"Tôi đi múc." Lục Quân Cường đứng lên đi vào phòng bếp múc canh, Lục Khôn Đức và Đồng Kha hai mắt sáng rực chờ.
...
Suy nghĩ của Lục Quân Cường vẫn là quá lạc quan, chờ đến tháng tư thành phố xuất hiện trường hợp đầu tiên mắc bệnh, có trường hợp đầu tiên, tiếp theo giống như quân bài domino bị đẩy ngã, số người bị nhiễm bệnh nhanh chóng gia tăng.
Nhất thời mọi người đều cảm thấy bất an, điên cuồng mua sắm, tích trữ lương thực, tranh mua thuốc khử trùng, bình xịt, khẩu trang... Giá cả theo đó tăng lên, lại tạo thành khủng hoảng lớn hơn nữa.
Đường sá trong ngày làm việc mà cũng ít người đến đáng thương, mọi người đều bắt đầu chú ý tin tức, báo chí, càng khẩn trương hơn khi cùng ngày lại có người bệnh được phát hiện ở khu vực lân cận.
Từ sau khi thành phố xuất hiện trường hợp đầu tiên mắc bệnh vào tháng tư, các nơi công cộng như khách sạn lập tức trở nên quạnh quẽ, Đức Mỹ gia vào tháng ba vẫn còn chật ních khách hàng, hiện tại cũng là môn đình vắng vẻ, may mắn Đức Mỹ gia vẫn luôn lấy tiêu chí phục vụ sạch sẽ vệ sinh, ở trong lòng người dân là nơi có thể tín nhiệm, miễn cưỡng còn có thể duy trì, không đến mức thu không đủ chi.
Lục Quân Cường ngồi sau bàn khẽ cau mày, tình huống vượt quá mong muốn quá nhiều. Cậu bực bội xoa xoa cái trán, nghe thấy được tiếng Lục Khôn Đức vào cửa.
"Tiểu Quân! Anh về rồi."
Lục Quân Cường đi đến phòng khách, nghi hoặc nói: "Sao anh lại về giờ này? Không có tiết?"
Lục Khôn Đức dựa trên cửa có chút do dự, vò tóc nói: "Trường tụi anh... Nói muốn phong giáo, kêu tụi anh thu dọn một chút trước... Toàn bộ phong bế, tối hôm nay sẽ đóng cửa, anh thu thập đồ đạc, tạm thời không thể về nhà."
(1)Trường học đóng cửa, học sinh trong trường không được ra ngoài và người bên ngoài không được vào
Lục Quân Cường nghe vậy bực bội lại tăng thêm một tầng, không kiên nhẫn nói: "Phong cái gì giáo? Thành phố mới phát hiện ba mươi mấy người, chưa gì liền phong giáo?! Cũng không phải học sinh sắp thi đại học."
Lúc sáng Lục Khôn Đức nhận được thông báo của đạo viên, trong lòng cũng không muốn như vậy, từ sau khi bắt đầu phải chờ đến tình hình bệnh dịch ổn định mới có khả năng kết thúc phong giáo, ít nhất hai tháng, hai tháng không thể gặp mặt...
"Không phải cũng không có cách nào sao, đạo viên nói không có ngoại lệ, mọi người đều phải ở trong trường, chờ... chờ bệnh dịch qua đi mới mở cửa lại bình thường... Cũng là sợ học sinh mỗi ngày ra ra vào vào, lỡ mang virus vào thì chết... Mật độ dân cư cao quá mà."
Lục Quân Cường vừa nghe trong lòng càng sốt ruột: "Anh cũng biết mật độ dân cư cao, lỡ như nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ? Em cũng không gặp được anh, ai biết trường các anh tiêu độc hoàn toàn hay không? Phong giáo chỉ phong học sinh? Giảng viên thì sao? Nhân viên nhà ăn thì sao? Lỡ như bọn họ mang theo virus thì làm sao?!"
Lục Khôn Đức nhất thời không biết nói thế nào, anh đương nhiên cũng nghĩ tới mấy thứ đó, nhưng trường học quy định như vậy là vì suy nghĩ cho đại cục.
"Không được, em không đồng ý, cho em số điện thoại của đạo viên các anh! Em muốn nói chuyện, hoặc là anh dẫn em tới trường học em đi tìm..." Lục Quân Cường định đi mặc quần áo lấy bóp tiền, Lục Khôn Đức vội la lên: "Anh đâu phải học sinh tiểu học, cái gì mà đi tìm giáo viên chứ! Trường học đã ra quy định, không có biện pháp châm chước."
Lục Khôn Đức tiến lên một bước ôm lấy Lục Quân Cường, đem mặt chôn ở trên vai cậu hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: "Lý trí chút nào, anh vốn dĩ muốn về nói chuyện đàng hoàng với em, ở trường học nghe xong thông báo anh vẫn luôn nhớ em, nhớ không chịu nổi..."
Lục Quân Cường thở dài, nâng cánh tay ôm chặt anh, sau một lúc lâu mới nói: "Thật sự không cho em tới trường?"
Lục Khôn Đức không nói gì, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lục Quân Cường nhắm mắt một lát, buông anh ra, hờ hững nói: "Em giúp anh thu dọn đồ." Nói xong xoay người vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo, khăn giấy cũng như thuốc khử trùng.
Lục Khôn Đức ở phía sau lưng nhìn Lục Quân Cường là biết cậu giận, nhưng anh cũng không có cách nào, anh không có biện pháp mạnh mẽ giống như Lục Quân Cường, tuân theo đại cục là cách giải quyết trước giờ của anh, anh không muốn để Lục Quân Cường đi gặp đạo viên.
Trên đường đưa Lục Khôn Đức về trường Lục Quân Cường không nói câu nào, đôi môi mỏng nhạt màu vẫn luôn mím chặt.
Lục Khôn Đức nhìn đồ đạc Lục Quân Cường chuẩn bị chu đáo cho mình trong lòng khó chịu, rất nhiều lần muốn nói chuyện với cậu đều bị cái mặt lạnh dọa lui, hai người yên lặng một đường bước tới cửa cổng đại học Hưng Bang.
Ở cửa có mấy nhân viên công tác trang bị đến tận răng đang lần lượt kiểm tra nhiệt độ của sinh viên, Lục Khôn Đức liếc mắt nhìn cổng trường một cái, nhỏ giọng nói: "Em đi về trước đi, trên đường này đông người lắm."
Lục Quân Cường hơi cúi đầu, cầm một xấp tiền nhét vào túi áo anh, trầm giọng nói: "Mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho em, đừng đi vào nơi đông người, thường xuyên khử trùng ký túc xá."
Lục Khôn Đức gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em cũng vậy, anh vào đây."
Lục Quân Cường đưa túi đồ cho Lục Khôn Đức, nhìn anh đi vào trường.
Lục Khôn Đức tới trường rồi nên cậu cũng lười về nhà, bắt đầu làm việc không để ý đến thời gian, thường thường khi nào đói đến mức dạ dày thấy đau mới ra khỏi văn phòng xuống dưới lầu ăn chút gì đó, ăn xong lại đi lên làm việc tiếp.
Thứ sáu có hội nghị thường kỳ, Ngô Hạo nhìn Lục Quân Cường vẻ mặt lạnh lẽo ngồi ở vị trí chủ toạ hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Lục tổng, người bên Thiên Nguyên Travel hôm nay gọi điện thoại tới nói... tạm thời không có du khách, không cần để dành phòng cho bọn họ."
Người bên Thiên nguyên Travel do Ngô Hạo liên hệ, hắn cùng bọn họ hiệp thương một buổi sáng không có kết quả, cuối cùng chỉ có thể nói cho Lục Quân Cường, ông chủ gần đây tâm tình không tốt mọi người đều biết, Ngô Hạo cũng có chút e ngại.
"Ừm, có lý do cả, không trách anh."
Di động Lục Quân Cường vang lên, Lục Quân Cường nhìn thoáng qua: Anh hai.
Lục Quân Cường tùy tay bấm từ chối, lấy ra báo cáo cuối tuần vừa qua, trầm giọng nói: "Thời kỳ đặc thù, mọi người vất vả, lợi nhuận dù giảm nhưng vẫn cần nỗ lực, tình hình bệnh dịch..."
Lục Khôn Đức lại gọi tới, Ngô Hạo đứng gần Lục Quân Cường nhất, liếc mắt một cái thấy là Lục Khôn Đức, vội vàng nói: "Ông chủ nghe điện thoại trước đi."
Lục Quân Cường lại bấm từ chối, nghiêm mặt trách mắng: "Chỉ được phép nghe điện thoại của khách hàng, đã quên?!"
Ngô Hạo giật mình, ngượng ngùng nói: "Đã biết, lần sau anh sẽ chú ý." Đồng thời trong lòng mắng thầm cũng không biết là ai trong giờ họp nghe điện thoại của Lục Khôn Đức vô số lần.
Lục Quân Cường tiếp tục dùng vẻ mặt sát khí cổ vũ nửa ngày, oán khí tận trời, khiến mặt mấy vị giám đốc đều giống như bị bệnh SARS. Lục Quân Cường cũng cảm thấy chán, tổng kết một câu rồi cho tan họp.
Hội nghị thường kỳ xong rồi còn có họp riêng, Ngô Hạo và Úc Đan đến văn phòng cậu chịu tội nửa ngày, giữa lúc đó Lục Quân Cường lại từ chối mấy cuộc điện thoại của Lục Khôn Đức.
Mọi việc đều nói xong rồi Lục Quân Cường thở dài một hơi, mở TV chuyển đến kênh địa phương, mệt mỏi xem tin tức tình hình bệnh dịch mỗi ngày.
Lục Quân Cường đứng bật dậy, quơ lấy di động cùng áo khoác xông ra ngoài.
Ngô Hạo không hiểu ra sao nhìn TV, trên màn hình là cảnh học sinh nhốn nháo, nữ phát thanh viên vẻ mặt nghiêm nghị tường thuật:
"Chiều nay, ở trường đại học Hưng Bang phát hiện ba trường hợp nghi là mắc hội chứng hô hấp cấp tính nặng, trước mắt đã đưa đến bệnh viện, còn lại gần hai trăm danh nhân viên từng tiếp xúc với họ đang được tiến hành cách ly..."
Lúc Lục Quân Cường tới đại học Hưng Bang đã gấp đến sắc mặt trắng bệch, gọi điện cho Lục Khôn Đức vài lần đều không liên lạc được, Lục Quân Cường hận không thể trực tiếp vọt vào.
Bên ngoài Đại học Hưng Bang đã kéo dây cấm vào, mấy chục người mặc trang phục phòng hộ đứng đó duy trì trật tự.
"Cho tôi vào!! Anh trai tôi ở bên trong, tôi tới đón anh ấy về nhà..." Lục Quân Cường cùng mấy người bảo vệ ở cửa nói không rõ, cũng thấy không rõ người mặc đồ phòng hộ là nam hay nữ, hận không thể đánh hắn một quyền, "Các người! Nơi này đã xuất hiện người bệnh, tôi muốn đưa anh tôi về!"
Bên trong đi ra vài người tới giữ chặt Lục Quân Cường, lớn tiếng nói: "Bình tĩnh một chút! Những ai từng tiếp xúc với người bệnh đều đã được cách ly, chúng tôi cũng không thấy! Học sinh không có tiếp xúc hôm nay sẽ được về nhà, chờ bọn họ kiểm tra xong sẽ ra."
Lục Quân Cường một phen đẩy một người đang kéo cậu, cổ áo bị kéo ra, lộ ra l*иg ngực gấp đến độ đỏ lên, lại lấy di động tiếp tục gọi cho Lục Khôn Đức, vẫn tắt máy, lúc này mới nhớ tới còn có thể gọi sang cho Đồng Kha.
Gọi lần đầu gặp máy bận, Lục Quân Cường sắp bùng nổ rồi, gọi thêm vài cuộc mới thông, vội vàng la lên: "Đồng Kha! Anh hai tôi đâu?"