- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Trùng Sinh Thủ Đoạn Nào Mà Ta Không Dám Thử
- Chương 12
Ta Trùng Sinh Thủ Đoạn Nào Mà Ta Không Dám Thử
Chương 12
"Sao hôm nay lại về ký túc xá?" Đồng Kha đi mua cơm chiều trở về thấy Lục Khôn Đức ở trong ký túc xá, hỏi.
Lục Khôn Đức mang theo không ít cơm, bày ra trên bàn, cười nói: "Đưa cơm tới cho cậu."
Đồng Kha nhìn Lục Khôn Đức lắc đầu, bưng cơm lên ăn, miệng nhai cơm mơ hồ không rõ nói: "Không tin, a tôi biết rồi!" Hai mắt Đồng Kha tỏa sáng, kêu lên, "Ngày mai chính là trận bóng rổ!"
Lục Khôn Đức cười nói: "Sáng ngày mai lúc chín giờ, đội viên dự bị chuẩn bị sẵn sàng công tác đi nha."
Đồng Kha đấm một cái vào vai Lục Khôn Đức cười nói: "Mới vừa leo lên chính thức liền tới khoe khoang với tôi."
Đã tới học kỳ cuối cùng, trường Lục Khôn Đức tổ chức đấu bóng rổ giữa các khoa. Lục Khôn Đức với chiều cao 176cm tuy rằng không tính là cao, nhưng thắng ở dẫn bóng linh hoạt, nhịp độ chính xác cao, nên được tuyển vào đội bóng rổ. Đồng Kha không cao bằng Lục Khôn Đức, đối với bóng rổ có nhiệt tình nhưng thật sự không thể chơi được, đã bị an bài thành dự bị.
Không thể chân chính lên sân khấu Đồng Kha vẫn là thực thất vọng, chọc cái nấm nhỏ trong chén cơm lẩm bẩm: "Tôi cảm thấy cậu cũng không mạnh hơn tôi bao nhiêu, còn không phải Phương Phương cho cậu đi cửa sau, ai mà nhìn không ra Phương Phương đối với cậu có hảo cảm đi?!"
Lục Khôn Đức mở to hai mắt nhìn: "Phương Phương đối với tôi có hảo cảm?!"
Đồng Kha cười nói: "Cậu xem, người theo đuổi cổ nhiều như vậy, cổ chỉ đối với cậu hảo ngôn hảo ngữ (1)... Lúc đi học cổ cũng hay giúp đỡ cậu đúng không? Tôi cảm giác... cổ đối với cậu có hảo cảm, cậu có thích cổ không?" Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không biết."
(1) Thân thiện
Đồng Kha thở dài, nghĩ nghĩ nói: "Thực sự... không thích cổ sao? Cổ lớn lên đẹp như vậy, còn là ủy viên, năng lực làm việc cũng không tồi... Dáng người cũng rất tốt."
Lục Khôn Đức cảm thấy buồn cười, chế nhạo nói: "Cậu thích cổ à? Quan sát tinh tế như vậy."
Đồng Kha nhún nhún vai, hờ hững nói: "Tôi không thích có ngực." Nói xong âm âm cười quái dị, bò đến trên người Lục Khôn Đức loạn trảo sờ soạng, cười nói: "Tôi thích cậu như vậy..." Lục Khôn Đức sợ ngứa nhất, một bên trốn một bên cười to, thở gấp nói: "Tôi biết rồi mà, ha ha..."
Náo loạn trong chốc lát Lục Khôn Đức mệt bò đến ghế trên bất động, Đồng Kha giơ chân đá đá anh, nói: "Nói thật, cậu thật sự không có cảm giác với Phương Phương sao?"
Lục Khôn Đức cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: "Không có đâu, đừng nói bừa, cổ hẳn là không phải thích tôi, đừng nói ra làm người ta nghe xong chê cười."
Đồng Kha không tỏ ý kiến, ra ban công vừa phơi nắng vừa cùng Vu Hạo Phong nhắn tin.
......
Ngày hôm sau trận bóng rổ khoa Tài chính đấu với khoa Quốc mậu, oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng (2), khoa Tài chính của Lục Khôn Đức bị gϊếŧ đến phiến giáp không lưu.
(2)Theo mình hiểu thì câu này có nghĩa là: trong cuộc chiến giữa hai bên, bên nào giữ vững tinh thần và chiến đấu một cách dũng cảm thì sẽ giành chiến thắng
Giờ giải lao, Lục Khôn Đức dựa ở trên giá đựng bóng thở dốc, Đồng Kha cầm nước khoáng đưa cho anh, diện vô biểu tình nói: "Đội viên chính thức thật là lợi hại, 9 vs 24."
Lục Khôn Đức tức giận lấy bả vai huých cậu, thở gấp nói: "Cậu biết cái gì, bọn họ có bao nhiêu lợi hại, cậu cứ thử xem..."
Đồng Kha hai mắt sáng lên, nói: "Được nha!"
Phương Phương quan sát trận đấu bên cạnh đi lại đây cười nói: "Không sao không sao, quan trọng là có tham dự thôi." Phương Phương đưa cho Lục Khôn Đức một cái khăn lông, cười cười: "Cậu lau đi."
Lục Khôn Đức hơi xấu hổ, nhận cũng không phải không nhận cũng không phải, anh cũng cảm giác ra Phương Phương đối với anh có điểm không giống với người khác, nhưng Lục Khôn Đức xác thật không có bất kì ý tứ gì với cô cả, trực giác cảm thấy nhận rồi thì về sau lại không thể nói rõ được.
Phương Phương nhìn Lục Khôn Đức có chút đỏ mặt, cười cười, cuộn cái khăn lông lại, đến gần Lục Khôn Đức, thay anh lau mồ hôi. Bên cạnh một đám nam sinh sôi nổi ồn ào, Phương Phương nhưng thật ra rất hào phóng, một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng, còn Lục Khôn Đức xấu hổ mặt đỏ bừng, không ngừng nhìn chung quanh.
"Tiểu Quân!" Lục Khôn Đức thấy Lục Quân Cường đứng ở cửa, cuối cùng cũng tìm được cớ chạy trốn, gật đầu với Phương Phương liền chạy về phía Lục Quân Cường.
Lục Khôn Đức chạy vài bước lại hết hơi, cười nói: "Em tới khi nào vậy? Sao lại không nói cho anh một tiếng!"
Lục Quân Cường nửa ngửa đầu cười như không cười, vẫn nhìn Phương Phương, nói: "Vốn dĩ muốn cho anh một cái kinh hỉ, không nghĩ tới lại làm chậm trễ chuyện của anh rồi."
Lục Khôn Đức nghe không ra ý tứ trong lời nói của cậu, cười nói: "Không chậm trễ không chậm trễ, vừa lúc mới được nửa trận, thua rất thảm, ha ha." Lục Quân Cường áp xuống lửa trong lòng, nhìn bảng điểm cười nói: "Chơi chơi thôi không cần tích cực, anh hai mệt không? Ra nhiều mồ hôi như vậy..." Lục Quân Cường mặc một thân áo khoác tay dài, trực tiếp cầm tay áo của mình lau lau cái trán, sau cổ của Lục Khôn Đức.
Vóc người Lục Quân Cường còn chưa có trưởng thành, nhưng đã gần một mét tám, so với Lục Khôn Đức còn cao hơn một chút, dùng tay áo lau mồ hôi cho anh như vậy, ở xa nhìn qua giống như một đôi tình lữ đang thủ thỉ với nhau.
Phương Phương đứng xa xa nhìn bọn họ, xoay người hỏi Đồng Kha: "Người nọ là ai vậy? Lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy ở cùng với Lục Khôn Đức."
"Cậu ta hả..." Đồng Kha ôm quả bóng vỗ một chút cho đã ghiền, không chút để ý nói, "Là gia trưởng của Khôn Đức. Lớn lên đẹp trai lắm đúng không? Cậu nếu thích tôi có thể giúp..."
Phương Phương cùng Đồng Kha cười đùa trong chốc lát, lại quay đầu nhìn, liền thấy Lục Quân Cường khinh miệt nhìn cô một cái, lại cúi đầu ghé vào bên tai Lục Khôn Đức nói gì đó, Lục Khôn Đức cũng nở nụ cười, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Phương. Phương Phương nhất thời cảm thấy Lục Quân Cường là đang cùng Lục Khôn Đức cười nhạo mình, tức khắc đen mặt, nhét khăn lông vào tay Đồng Kha, xoay người bỏ đi.
Lục Quân Cường cười cười nhìn theo bóng dáng Phương Phương, lại nói với Lục Khôn Đức: "Anh coi kìa, lúc về chúng ta có thể cáo trạng với Vu Hạo Phong, Đồng Kha ở trong trường học ve vãn nữ sinh." Lục Khôn Đức gật gật đầu: "Đúng đúng, cáo trạng với anh ta... Hừ hừ, hôm qua cậu ta còn nói với anh rằng mình không thích có ngực."
Thời gian nghỉ giữa hiệp kết thúc, Lục Khôn Đức biết sẽ thua, nửa trận sau không có bất luận áp lực tâm lý gì, ngược lại phát huy rất tốt, ném vào được vài trái, cuối cùng kết thúc với tỉ số 24-41.
Thi đấu xong Lục Khôn Đức ra một thân mồ hôi, ra khỏi sân vận động khẳng định sẽ bị lạnh, Lục Quân Cường lấy áo khoác đến khoác lên cho anh. Đồng Kha đi theo phía sau, Lục Khôn Đức nói: "Cậu không về à?"
Đồng Kha còn đang nhìn ngó xung quanh, lắc đầu: "Vu Hạo Phong cũng không đến xem tôi chơi, không thèm để ý tới ảnh nữa... Tôi tới nhà các cậu cọ cơm."
Lục Khôn Đức cười cười: "Tới xem cậu làm cái gì, xem cậu ngồi dự bị?"
Đồng Kha giả bộ không nghe thấy, cúi đầu nhắn tin với Vu Hạo Phong.
Lục Quân Cường đạp xe đạp tới, không thể chở thêm hai người, ba người đơn giản chậm rãi đi bộ về.
Ăn cơm xong Đồng Kha nghe điện thoại liền chạy, Lục Quân Cường kéo Lục Khôn Đức đi ra ngoài mua quần áo mùa đông.
Đầu mùa đông, trang phục mùa đông sôi nổi được đưa lên kệ, Lục Quân Cường mang theo Lục Khôn Đức dạo trái dạo phải đều cảm thấy không hợp ý. Xu hướng thời trang lúc này còn rất là...
Lục Quân Cường nhìn từng hàng quần ống loe trong tiệm mà đỡ trán, kéo Lục Khôn Đức thẳng đến trung tâm thương mại.
Đi qua vài chỗ Lục Quân Cường mới tìm được một chỗ bán quần dệt bằng len, kiểu dáng giống như quần bút chì, cậu chọn một cái màu xanh đen kêu Lục Khôn Đức đi thử, Lục Khôn Đức nhìn giá trên quần thiếu chút nữa hộc máu, Lục Quân Cường tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: "Anh à coi như em xin anh, ngàn vạn đừng nói quá mắc mua không nổi."
Lục Khôn Đức dù có trì độn cũng biết Lục Quân Cường đang muốn giữ mặt mũi, nhìn cô nhân viên bán hàng bên cạnh vẫn luôn mỉm cười cố không phát tác, biểu tình nhẫn nại có chút dữ tợn, liền không nói gì nữa, cầm quần đi thử.
Chân Lục Khôn Đức rất dài, mặc quần này vào làm đôi chân trông có vẻ thon dài thẳng tắp. Lục Quân Cường rất vừa lòng, lại chọn thêm hai cái áo sơ mi tay lỡ kẻ sọc khá dày cùng một cái áo lông vũ tay dài màu be.
Lục Khôn Đức giống như con rối gỗ mặc vào quần áo Lục Quân Cường chọn cho anh, áo sơ mi màu nâu nhạt mặc bên trong áo khoác màu be, làm cho làn da Lục Khôn Đức càng thêm trắng. Lục Khôn Đức nhìn chính mình trong gương cảm thấy hơi bối rối, đôi môi ôn nhuận nhạt màu hơi nhấp, phá lệ đẹp.
Cô nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi Lục Quân Cường ánh mắt tốt, lại chủ động đề nghị bọn họ làm thẻ hội viên, toàn bộ quần áo đều giảm 30%.
Thời điểm ra khỏi cửa hàng Lục Khôn Đức vẫn còn cảm thấy có chút hoảng hốt, Lục Quân Cường cười gõ gõ gáy của anh, nói: "Còn chưa hoàn hồn sao? Anh trai em chính là đẹp."
Lục Khôn Đức vẫn luôn chỉ lo đi học, không có thời gian càng không có tiền chăm chút bề ngoài, cộng thêm mỗi ngày cùng Lục Quân Cường cực kỳ xinh đẹp sớm chiều ở chung, Lục Khôn Đức vẫn luôn cảm thấy diện mạo của mình bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng gần đây được Lục Quân Cường dụng tâm trang điểm cho, Lục Khôn Đức đột nhiên cảm thấy chính mình cũng rất đẹp, tuy rằng vẫn là vô pháp so sánh với Lục Quân Cường, nhưng cũng xem như một tiểu soái ca.
Lục Khôn Đức ngây ngô cười: "Anh cũng cảm thấy anh gần đây đẹp trai lên không ít... nghe em để kiểu tóc này luôn, trông có vẻ đẹp hơn." Lục Khôn Đức cào cào phần tóc mái, không hề rối rắm vừa rồi tiêu hết mấy ngàn mua một bộ quần áo.
Lục Quân Cường nhìn đầu tóc mềm mại của Lục Khôn Đức cười cười không nói gì, chỉ có cậu biết, đây là kiểu tóc trước kia Lục Khôn Đức thích nhất, trước kia Lục Khôn Đức thậm chí muốn Lục Quân Cường cũng cắt kiểu tóc giống mình, nhưng chất tóc của Lục Quân Cường rất cứng, làm mềm rồi cũng không cụp xuống được.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức tim như bị dao cắt, vừa rồi trong nháy mắt anh bước ra khỏi phòng thử đồ, Lục Quân Cường cơ hồ cho rằng anh của kiếp trước đã trở lại.
Quần áo ưa thích của anh, kiểu tóc ưa thích của anh, biểu tình mê mang nhất quán của anh, vẫn tựa ngày nào.
Lục Quân Cường khẽ ngẩng đầu lên, phát hiện trận tuyết đầu tiên của năm nay đã lặng yên không một tiếng động tới rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Ta Trùng Sinh Thủ Đoạn Nào Mà Ta Không Dám Thử
- Chương 12