Chương 2

"Thái hậu, thái hậu! Lời nô tỳ nói đều là sự thật. Hoàng thượng đã bị nàng ta làm cho mê muội! Nô tỳ ch*t cũng không đáng tiếc, nhưng hoàng hậu tư thông, làm ô uế hậu cung. Xin thái hậu hãy minh xét, thái hậu!"

Khi Thụy Phương bị đưa xuống, nàng vẫn hét lên rằng muốn ta điều tra kỹ lưỡng hoàng hậu.

Ánh mắt nàng nhìn hoàng hậu tràn đầy hận ý, không biết mấy năm nay nàng ở trong hoàng cung đã phải chịu đựng ủy khuất thế nào.

"Ai gia mệt rồi, hoàng nhi, hoàng hậu, các con cũng lui xuống đi."

“Nhi thần cáo lui.” “Thần thϊếp cáo lui.”

Bọn họ lặng lẽ thở ra một hơi, khiêm tốn thuận theo mà trả lời. Nhìn bóng lưng ba người rời đi.

Ta hiểu rằng, nếu muốn b/áo th/ù thì mọi việc cần phải tính toán lâu dài.

Ta từng là nha hoàn thân cận của hoàng hậu, giống như Thụy Phương, ta đã hầu hạ nàng từ khi còn nhỏ.

Bản tính nàng hiếu động, khao khát một cuộc sống tự do phóng khoáng nên thường xuyên lẻn ra khỏi phủ, luôn khiến ta và Thụy Phương phải chịu phạt.

Một lần, nàng bí mật đưa một người đàn ông bị thương từ bên ngoài về, giấu ở hậu viên.

Thụy Phương và ta không còn cách nào khác, mạo hiểm bị trừ/ng ph/ạt mà thay nàng giấu giếm.

Kết quả là khi ở bên người nam nhân đó, nàng đã mang lòng yêu hắn, cả hai tự định chung thân, thề sẽ không bao giờ ph/ản b/ội. Nam nhân đó hứa rằng đợi hắn trở thành võ lâm minh chủ sẽ đến cưới nàng.

Ta và Thụy Phương đương nhiên cũng theo nàng vào cung để hầu hạ. Hoàng đế là thật lòng thích nàng, vài lần cầu hoan với nàng, nàng đều từ chối, hoàng đế liền không còn khó nàng nữa.

Nhưng hoàng hậu cảm thấy liên tục từ chối hoàng thượng không phải là giải pháp lâu dài.

Sau đó nghĩ ra một thủ đoạn t/ai h/ại, lén cho ta uống thuốc rồi lại giả vờ đồng ý thị tẩm.

Hoàng đế sủng sàng, đồng ý mọi yêu cầu của nàng, chẳng hạn như không thắp nến khi thị tẩm, và chẳng hạn như uống một ít rượu trợ hứng trước khi hành sự.

Ta cứ như thế, mơ mơ màng màng mà bị hoàng hậu đưa lên giường của hoàng đế.

Còn nàng, che trời lấp biển, vì tình lang giữ sự trong trắng. Ngày hôm sau, khi ta ô u/ế khắp người thức dậy từ căn phòng đó, Thụy Phương bên cạnh ta đang lau nước mắt.

"Tú Trạch..."

Ta ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt lăn dài trên má.

"Chúng ta cùng tiểu thư lớn lên, vì nàng đã ngăn cản bao nhiêu chuyện? Chúng ta đã nhận bao nhiêu hì/nh ph/ạt? Nhưng nàng... quả thực là tận dụng tốt nhất mọi thứ."

Đúng lúc ta không biết phải giải quyết cơn ph/ẫn u/ất trong lòng như thế nào.