"Mẫu hậu, oan ức mà, đây đều là vu khống!"
Tâm trí hỗn loạn của ta chợt bị đánh thức bởi một giọng nói quen thuộc, khung cảnh mờ ảo trước mắt dần dần trở nên rõ ràng.
Dưới chân ta, hoàng hậu đang nhếch nhác quỳ bên dưới, khóc lóc tỉ tê nói mình bị oan.
"Thái hậu! Những lời nô tì nói câu nào cũng là thật! Hoàng hậu tư thông với ngự tiền thị vệ Đan Hiệp Thông! Khi nô tỳ phát hiện, cái yếm uyên ương màu đỏ son của Hoàng hậu vẫn còn treo trên đai thắt lưng của tên cuồng đồ!"
"Thái hậu chỉ cần phái người lục soát phòng của tên cuồng đồ đó, nhất định sẽ tìm được đồ vật thân mật của Hoàng hậu!"
Người nói là Thụy Phương, người chị em tốt đã lớn lên cùng ta. Lúc này, trên mặt nàng trong nàng toát ra vẻ quyết tâm để ngọc nát đá tan.
"Tiện tì! Ngang nhiên dám vu khống hoàng hậu."
Hoàng đế vội vàng đuổi tới nổi trận lôi tình, cũng không quan tâm đến lễ nghi, trước tiên tiến tới một đạp một đạp vào l*иg ngực của Thụy Phương.
Thụy Phương bị đá sang một bên, máu đỏ tràn ra từ khóe môi.
Ta đè nén ý định đến đỡ nàng dậy, lạnh lùng mà nhìn mọi thứ.
"Thái hậu, thị vệ ngoại trừ đi theo bên cạnh hoàng thượng, không được phép dễ dàng vào hậu cung, lại làm sao có thể có quan hệ với hoàng hậu. Xin thái hậu tin tưởng vào sự trong sạch của hoàng hậu."
Đan Hiệp Thông thấy vậy cũng thẳng thớm quỳ xuống, khẩn thiết nói.
Ta bỗng nhiên tỉnh dậy, thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, ngay lúc trong lòng ta đang lo lắng thì đột nhiên trong đầu chợt có một linh cảm lóe lên, ký ức thuộc về thái hậu, như đào núi lấp biển mà tràn ngập.
Thái hậu vốn không thích nàng, đối với những điều này ở nàng, đã sớm có phát giác cũng vẫn luôn cho người âm thầm điều tra.
Đáng tiếc tuổi tác bà đã già, hôm nay nháo nhào một trận này, chứng kiến
hài nhi bảo vệ hoàng hậu như thế, không tiếc ba người một đường mà giận đến nỗi không qua khỏi.
Ta mới có cơ hội, cư nhiên nhập vào cơ thể của Thái hậu.
Nếu đã thế, tất nhiên là có thù phải trả, có oán phải báo!
Ta lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Thi Ngọc, tay lại nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.
"Hoàng hậu đang mang thai, không nên quỳ lâu, mau đứng dậy đi. Ngươi là một đứa trẻ ngoan, ai gia tin tưởng ngươi."
Hoàng hậu khóc nức nở, từ từ đứng dậy.
“Tiện tỳ hèn hạ này, cư nhiên dám vu cáo chủ tử, người đâu, đưa nàng đến Thận Hình Ty* đánh cho đến chết.”
*Nơi như nhà giam, chuyên dùng để xử phạt hỏi tội cung nữ, thái giám,...
Khi nói điều này, ta ra hiệu với Thiện Nhược cô cô bên cạnh bằng ánh mắt, nàng nhận ra và đích thân đưa Thụy Phương xuống.