“...” Vương Vĩ Hoa sắc mặt tái nhợt.
Thư ki bên cạnh không nhịn được, cười ra nước mắt. Phó đạo diễn chạy tới, vỗ vỗ lưng Vương Vĩ Hoa: “ đạo diễn Vương xin hãy bình tĩnh.”
Sầm Niên sờ sờ mũi.
...thật tệ a.
“Hỉ dương dương rượu gạo!” Vương Vĩ Hoa ném kịch bản xuống đất, trở nên giận dữ, “ Ngươi đợi ta ở con suối nhỏ ? Ngươi mẹ nó, còn không bằng đợi ở ta ở thảo nguyên kia đi.
Sầm Niên rụt cổ lại.
Một lúc sau, hắn ta nhìn vào Vương Vĩ Hoa, thận trọng nói: “Kỳ thực, Hỉ chi lang và hỉ dương dương là ký ức tuổi thơ của tôi. Tôi nghĩ điều quan trọng nhất của một gia đình là-“
“ Chỉnh chỉnh tề tề?!”
Vương Vĩ Hoa cười giận dữ, thậm chí còn vỗ tay: “ Sầm Niên, cậu giỏi lắm. Nếu tiếp tục quay phim, bạn có định làm thêm một ‘ Vương gia rượu gạo và ‘ Kiện Lực Bảo rượu gạo nữa không?!”
“…” Sầm Niên không dám nói gì.
Vương Vĩ Hoa run rẩy chỉ vào hắn: “Ta nghĩ Sầm Niên ngươi là cố ý chống lại lão nhân là ta, được, ta sẽ thực hiện tâm nguyện của ngươi——
“Hôm nay không quay phim nữa, tạm nghỉ nhé!”
Đạo Vương thông báo với mọi người.
Chẳng trách Vương Vĩ Hoa sinh khí, một cảnh đơn giản đã quay tổng cộng mười bảy lần, trọn vẹn hai giờ. Toàn bộ đoạn quảng cáo này dự kiến không có nhiều thời gian quay lắm, Sầm Niên lại còn mãi gây rắc rối ở đây nên nửa sau không thể quay được.
Có một đoạn khác trong quảng cáo này. Cảnh quay ở một bể bơi cách đó không xa, cần ánh sáng tự nhiên. Mà lúc này, đừng nói là ánh nắng chói chang, một hai giờ nữa mặt trời liền lặn.
Đoàn phim bắt đầu dọn dẹp và phân tán thành nhóm hai và ba người.
Trợ lý Phương Lị Lị đi tới, nghi ngờ hỏi: “Anh Niên, tại sao anh lại...”
Sầm Niên tuy có ít kinh nghiệm diễn xuất nhưng thế nào lại không nhớ được dù chỉ một câu thoại thế này?
Sầm Niên suy nghĩ một lúc, đang định nói gì đó thì điện thoại của hắn vang lên. Hắn ta mỉm cười, vẫy tay với Phương Lị Lị, sau đó đi về phía bên ngoài đám đông.
Cùng lúc, cách đó không xa, bên cạnh hồ bơi vốn được dùng làm địa điểm quay phim quảng cáo rượu gạo.
Có một bảng quảng cáo khổng lồ bên cạnh bể bơi. Nó mới được dựng lên. Có vẻ như một con ốc bị lỏng, thế nên trông không ổn định lắm. Lúc này, một cơn gió mạnh thổi qua, nó lắc lư trong không trung, và sau đó——
Ầm ầm rơi xuống đất.
Nếu chẳng may có người đang quay phim ở đây vào thời điểm này mà không chuẩn bị trước thì sẽ bị thương vong nặng nề.
...May mắn thay, không có ai ở đây cả.
_______________________________________________&___________
“Anh Nhiên, Hùng ca nói anh ấy không nghĩ anh sẽ quan tâm tới bộ 《 Bất Ký Tha Niên 》.
Lý Dương nhìn điện thoại, có chút do dự.
Buổi chiều trong quán cà phê không có ai, một người phục vụ ngồi bên cửa sổ ngủ gật. Phó Nhiên nói một cách không chắc chắn.
“Tại sao?” y lật một trang kịch bản, không ngẩng đầu lên hỏi.
"Bởi vì... hắn nói Sầm Niên có thể sẽ đóng vai chính. Sầm Niên ngươi biết không?”
Lý Dương không đợi Phó Nhiên trả lời, liền tự mình lảm nhảm: “Là con trai lớn của nhà Sầm. Nghe đồn kỹ năng diễn xuất của cậu ấy không được tốt lắm, tính cách thì...”
Phó Nhiên cau mày.
Lý Dương ý thức được Phó Nhiên có chút không vui, liền im lặng.