Trong giây phút ngắn ngủi đó, vô số ý nghĩ xuất hiện rồi biến mất, nhưng hắn một cái cũng không thể nắm bắt được bất kỳ ý nghĩ nào trong số đó. Hắn chỉ có thể nhìn vô số suy nghĩ lần lượt lóe lên trong chớp mắt. Trong lòng hắn tràn ngập nỗi thống khổ đến mức không thể kìm nén được. Hắn chỉ nếm được một chút vị ngọt, nhưng lại không thể tin được, sợ rằng đó là lớp đường bọc bên ngoài viên thuốc đắng.
“Tôi……”
Hắn run rẩy gõ chữ, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, trơn trượt. Hắn cảm thấy mình như hụt hơi, tim đập tới độ có điểm hơi nhanh, bên tai có một trận nổ vang.
Sầm Niên run rẩy, đọc tin nhắn đã chỉnh sửa hai lần rồi nhấn ‘gửi’.
Hiện tại không có nhiều người sử dụng điện thoại di động, tín hiệu cũng không tốt. Vòng tròn có nội dung ‘Đang gửi’ cứ quay một lúc lâu.
Sầm Niên chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái, hồi hộp chờ đợi.
Có tiếng ồn ào.
Hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại——
Chiếc đèn chùm pha lê trên cao rung chuyển và rơi xuống.
Bóng tối trong suốt như pha lê được phóng đại ở tầm nhìn vô hạn cho đến khi nó quét sạch mọi thứ.
Trong ý thức cuối cùng của Sầm Niên, hắn siết chặt tay, nắm chặt đống mảnh ngọc và bảo vệ chúng trong vòng tay.
Điện thoại của hắn rơi xuống một bên và đẫm trong vũng máu. Tin nhắn cuối cùng là ‘Không gửi được’, màn hình sáng lên rồi tắt hẳn.
Mới trong vòng một phút, Phó Nhiên đã nhìn xuống điện thoại đến lần thứ tư.
Điều này không bình thường, trợ lý Tiểu Trương nghĩ. Cho dù là trong thời đại mà mọi người đều không thể tách rời khỏi điện thoại, Phó Nhiên chắc chắn cũng không phải là người trầm mê việc xã giao như này.
Hơn nữa, hiện tại Phó Nhiên chỉ có vài số liên lạc trên điện thoại của y. Theo những gì anh ấy biết thì chỉ có...
Đầu óc Phó Nhiên lóe lên, y đành phải rời mắt khỏi điện thoại, lắng nghe thông tin từ trí não.
Tiểu Trương nhìn thấy ánh mắt Phó Nhiên đột nhiên lạnh lẽo.
“Ngụy Diễn...” Phó Nhiên thì thầm cái tên này, gõ gõ ngón tay lên bàn, ném điện thoại cho trợ lý, đứng dậy chỉnh lại cổ áo.
Phó Nhiên có dáng người cao ráo và khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Nhưng y luôn dè dặt, hòa nhã, xa cách nhưng luôn lễ độ trong cách cư xử với người khác, và cũng mang một chút lịch thiệp của thế kỷ trước.
Nhưng lúc này không phải là phong thái đỉnh đạc hàng ngày của Phó Nhiên, y đã bộc lộ mũi nhọn của mình.
Quả thực như là muốn đi đoạt hôn.
“ Phiền cậu gọi tài xế giúp tôi.” Phó Nhiên gật đầu, nói một cách lịch sự với Tiểu Trương.
Tiểu Trương hoảng hốt đem điện thoại của Phó Nhiên ra, sau đó liên tục nói: “Được, được.”
…Tôi thực sự không phải cố ý.
Tiểu Trương trong lòng vừa tự bào chữa vừa liên lạc với tài xế.
Ai bảo Phó Nhiên không khóa màn hình, lại trực tiếp nhìn thấy giao diện cuối cùng Phó Nhiên mở ra – một đoạn tin nhắn trò chuyện với một người được đặt biệt danh là ‘ tiểu bằng hữu’.
Toàn bộ những hàng phía trên chứa đầy những câu “Chúc mừng Trung thu”, “Tết vui xuân”, v.v. do Phó Nhiên gửi đến. , và một vài cuộc hội thoại vui vẻ “Mỗi mùa lễ lại thấy nhớ cậu hơn”, “Trung thu vui vẻ nhé!”, và ‘tiểu bằng hữu’ đều nghiêm túc trả lời: “Cảm ơn Phó Nhiên ca ca, em cũng chúc anh Tết Trung thu vui vẻ.”
Lời nói của Phó Nhiên thoạt nhìn quả thực giống như một lời chúc phúc dành cho tất cả mọi người.
Nhưng……
Làm sao một người chán ghét xã giao như Phó Nhiên có thể gửi lời chúc phúc theo nhóm? Y cũng không cần thông qua mấy hành động như vậy để duy trì bất kỳ mối quan hệ nào, cũng không cần đạt bất cứ lợi ích nào.
Hơn nữa, ai lại đi chúc phúc theo nhóm mag nói mấy lời âu yếm như “Mỗi mùa lễ lại thấy nhớ cậu hơn”!
Quan trọng là...
Ở cuối đoạn trò chuyện, nếu anh đọc không lầm... đó là lời tỏ tình của Phó Nhiên phải không?!
Tiểu Trương cuối cùng cũng nhớ ra, trong điện thoại của Phó Nhiên chỉ có một số liên lạc duy nhất, đó là——
Vị kia... trò cười của cả giới giải trí, chuyện bàn tán trong nước suốt ba tháng qua, đại thiếu gia của Sầm gia.
Anh nhớ lại tin đồn gần đây rằng Sầm Niên và Ngụy Diễn đã đính hôn và dự định sẽ kết hôn vào tháng sau.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Trương bước ra ngoài hai bước, đột nhiên trí não nhắc nhở, phương tiện truyền thông mà anh đang theo dõi mới được cập nhật. Tiểu Trương mở ra giao diện nhìn xem, lòng ngực đập thình thịch, tim như rớt xuống.
Anh quay người chạy về hướng vừa mới rời đi. Cửa phòng họp hé mở, Phó Nhiên đang ngồi, cúi đầu nhìn cái gì đó, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt y là gì.
“ Phó Nhiên, Phó Nhiên ca, cái kia, Sầm Niên...”
Tiểu Trương vừa thở hổn hển vừa giữ cửa mà nói chuyện, không ngờ Phó Nhiên vốn luôn chậm rãi, tao nhã lại ngắt lời hắn.
“Cái đó là giả.”
Giọng nói của Phó Nhiên rất dịu dàng, y từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Trương, gằn từng chữ một.
Cái nhìn đó làm Tiểu Trương cứng đờ từ đầu đến chân.
Ánh mắt của Phó Nhiên lạnh nhạt, nham hiểm và... Yếu ớt.
“Tuần sau cậu ấy sẽ kết hôn.” Giọng Phó Nhiên gần như đang tự nói với chính mình, như đang thuyết phục ai đó. Y cụp mi xuống để che giấu mọi cảm xúc, rồi ngước nhìn vào một điểm nào đó trong không khí, hít một hơi thật sâu và mỉm cười:
“Làm sao có thể vào ngay lúc này...”
Tự sát.
Y không nói được.
Tiểu Trương bất lực nhìn Phó Nhiên chậm rãi run rẩy, cúi đầu, hốc mắt có chút đỏ lên. Nam nhân mới chỉ khoảng ba mươi tuổi, lưng thẳng hơi cong, dường như lập tức già đi.
Tiểu Trương nuốt nước miếng, khô khan nói:
“Nhưng, bức ảnh đó…”
Trong thời đại ngày nay, những bức ảnh không thể làm giả được. Mặc dù bức ảnh đã nhanh chóng bị xóa nhưng Phó Nhiên nhất định đã nhìn thấy, nếu không y sẽ không có phản ứng lớn như vậy.