Chẩm Tri Trúc không trả lời hắn, anh mỉm cười, cầm ly rượu lên chạm ly với Trương Duẫn, chất lỏng màu đỏ mát lạnh trượt xuống đầu lưỡi, mùi rượu nồng nặc tràn ngập trong miệng Chẩm Tri Trúc.
“Đây là cách theo đuổi của cậu sao?” Chẩm Tri Trúc đặt ly rượu xuống và liếc nhìn Trương Duẫn đối diện. Đôi môi vừa uống rượu đỏ xong trở nên hồng nhuận, được chiếu sáng bởi ánh nến mờ ảo, rất quyến rũ, khiến người ta muốn cắn một cái.
Trương Duẫn ngây ngẩn cả người, cũng chính là, Chẩm Tri Trúc muốn hắn theo đuổi. Không ngờ gối đầu lại có sở thích như vậy?
"Vậy hiện tại tôi tuyên bố, tôi Trương Duẫn sẽ bắt đầu theo đuổi cậu, nếu sau này tôi có khuyết điểm gì, xin cậu hãy chỉ bảo cho tôi." Trương Duẫn nâng ly rượu lên một hơi uống hết.
Chẩm Tri Trúc chớp mắt liếʍ môi, anh không biết phải trả lời Trương Duẫn như thế nào, bởi vì anh cũng bối rối, anh có thích Trương Duẫn hay không? Là thích vì bản thân đã từng cho đi hay bận tâm về chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ?
“Được.” Chẩm Tri Trúc cũng uống hết rượu trong ly.
Sau khi ăn xong bữa khuya, Trương Duẫn đặt chén đĩa vào máy rửa chén, rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ.
Trương Duẫn đang nằm trên giường chơi điện thoại di động, trong khi Chẩm Tri Trúc đang đánh răng trong phòng tắm. Hắn nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm và thỉnh thoảng kiểm tra xem cửa có mở không.
Khi Chẩm Tri Trúc mở cửa, anh thấy Trương Duẫn đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời, anh kéo bộ đồ ngủ lên. Mình cũng đâu có lộ gì nhiều! Tại sao người này lại nhìn mình như thế? Xong rồi, xong rồi, chuẩn bị bị ăn sạch rồi sao? Kích thước của Trương Duẫn quả thật không tồi. Ôi! Xấu hổ cái gì chứ? Không phải là đời trước chưa từng ăn.
“Gối đầu, lại đây nhanh lên.” Trương Duẫn tắt điện thoại, nhấc chăn bông bên cạnh lên, vỗ nhẹ ra hiệu cho Chẩm Tri Trúc đi lại.
Chẩm Tri Trúc ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lên giữ khoảng cách với Trương Duẫn một chút. Đúng lúc này, Trương Duẫn nhích lại gần.
“Cậu làm gì vậy?” Chẩm Tri Trúc siết chặt chăn.
Trương Duẫn đưa tay qua chăn bông đặt trên thắt lưng của anh: "Đây rồi!" Hắn lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ từ dưới gối, Chẩm Tri Trúc nhìn kỹ hơn.
! ! !
Đó là một cuốn từ vựng tiếng Anh!
"Học từ đơn Tiếng Anh!" Trương Duẫn nói, bật đèn bàn và kê một chiếc gối để dựa vào.
Chẩm Tri Trúc vùi mặt vào gối không chịu ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn nhớ!” Hiện tại anh chỉ muốn ngủ, làm sao vậy! Tại sao! ! Tại sao trọng sinh lại còn phải trải qua những ngày tháng cuối cấp?
"Ngoan nào." Trương Duẫn xoa xoa đầu anh, nói tiếp, "Kỳ thi hàng tháng sắp đến rồi. Cậu khẳng định không muốn bị tách khỏi lớp phải không?"
Chẩm Tri Trúc sửng sốt, hình như là đúng vậy, anh đã đem ước mơ của mình vứt ra sau đầu. Nói mình phải sống vì mình đâu rồi? Anh lộ một mắt ra nhìn Trương Duẫn.
Hình như sống vì Trương Duẫn cũng không phải là không thể? Quên đi, không thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Nhưng Chẩm Tri Trúc không biết rằng mình lại giẫm vào một lần nữa.
"Được rồi, vậy tối nay chúng ta bắt đầu nhớ những từ này đi." Chẩm Tri Trúc ngồi dậy, dựa vào vai Trương Duẫn. Bờ vai của Trương Duẫn rất có cảm giác an toàn, khi dựa vào thì không cần sợ ngã.
Trương Duẫn mỉm cười và mở cuốn sách từ vựng tiếng Anh trong tay.
Ngày hôm sau, khi Chẩm Tri Trúc tỉnh dậy, Trương Duẫn đã mặc quần áo xong.
"Cậu cậu, cậu, sao không đánh thức tôi dậy?" Chẩm Tri Trúc nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, chắc là sẽ không đến trễ.
Trương Duẫn đang kéo khóa đồng phục học sinh, nhìn Chẩm Tri Trúc trên giường, mím môi cười: "Tôi dậy làm bữa sáng. Mau dậy và tắm rửa nào."
Chẩm Tri Trúc cảm thấy mình giống như là cô dâu nhỏ bị Trương Duẫn khi dễ? Đang ôm chăn bông, người đàn ông đứng đó nhìn anh với một nụ cười. Tất cả những gì cần nói là: “Tiền ở trên bàn.” Sau đó kéo khóa quần và từ chối nhận người...
“Được!” Anh nhảy ra khỏi giường, đi chân trần vào phòng tắm.
Trương Duẫn thấy anh không đi dép nên mang dép vào cho anh. Chẩm Tri Trúc đang đánh răng thì thấy Trương Duẫn bước vào, nhanh chóng kéo quần lên.
Thiên tài thì ra cửa vào lúc sáng sớm, hôm nay theo yêu cầu của Trương Duẫn, Chẩm Tri Trúc đeo một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay. Cả người trông rất mập mạp, giống như một con chim cánh cụt. Nhưng không có con chim cánh cụt nào đẹp trai bằng anh, Trương Duẫn đã nói như vậy.
Được rồi, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này! Nghĩ đến đây, Chẩm Tri Trúc không còn phàn nàn nữa.
Lớp học buổi sáng không phải là thứ mà Chẩm Tri Trúc thích, nhưng sắp có kỳ thi nên phải ôn tập. Trương Duẫn đến văn phòng của thầy Trương để nhận bài tập giữa các tiết học, hắn là lớp trưởng, hôm nay cán bộ môn tiếng Anh xin nghỉ, lớp trưởng tất nhiên phải làm việc này.
Chẩm Tri Trúc ngơ ngác nằm trên bàn, quay đầu nhìn ra ngoài bệ cửa sổ, lá cây sau khi bị mưa đánh trở nên đặc biệt sáng sủa, có vài cành úa vàng rũ xuống.
Anh đang nghĩ, tại sao hôm qua anh lại nóng đầu đi về nhà với Trương Duẫn?
Anh phải nhanh chóng chuyển đi, nếu không ba của Trương Duẫn sẽ phát hiện ra họ...thì mọi chuyện sẽ xong luôn.
Khi Trương Duẫn trở lại, hắn mang theo đồ ăn vặt đến cho Chẩm Tri Trúc, căn tin cách phòng học của bọn họ không xa, chắc là Tương Duẫn đã mua chúng khi hắn đang đi lấy bài tập về nhà.
“Cám ơn.” Chẩm Tri Trúc nhận lấy khoai tây chiên Trương Duẫn đưa tới, cầm trong tay nhìn thấy chính là vị chanh mà anh từng thích nhất. Anh cười và Trương Duẫn không chú ý đến. Sau giờ làm việc, Chẩm Tri Trúc ngừng ăn đồ ăn nhẹ để giữ dáng.
Trương Duẫn đi tới xoa đầu Chẩm Tri Trúc : “Tôi đi giao bài tập về nhà trước.”
Chẩm Tri Trúc gật đầu, đặt khoai tây chiên trong tay lên bàn. Anh sờ sờ ví tiền của mình đợi đã, sao không thấy túi tiền? Chẩm Tri Trúc đưa tay chạm vào lần nữa, cúi đầu phát ra một tiếng “vạch”——! ! !