Chương 7

Anh cởi khóa đồng phục học sinh của Trương Duẫn, tay của Chẩm Tri Trúc chạm vào ngực của Trương Duẫn và di chuyển xung quanh nó. Trương Duẫn ngay lập tức nắm lấy tay Chẩm Tri Trúc và nói: "Tri Trúc, không phải...bây giờ."

Khi hắn nói câu này cũng có chút gian nan, vì hắn cũng có cảm giác.

"Tôi đi tắm trước." Trương Duẫn nói xong, quay người đi vào phòng tắm.

Chẩm Tri Trúc sững sờ tại chỗ, anh cũng đã thành niên lâu như vậy, hình như có gì đó không đúng, anh đã sống lại. Theo logic mà nói thì anh chỉ mới 17 tuổi chứ chưa phải 18! Anh bật camera trước của điện thoại và nhìn chính mình trong màn hình. Nhìn trái nhìn phải, "mình tệ đến thế à? Trương Duẫn thật sự không muốn sao?" Chẩm Tri Trúc chẹp miệng và nhảy xuống khỏi bàn.

Anh phát hiện Trương Duẫn để lại đôi dép bông cho mình, Chẩm Tri Trúc mỉm cười, cảm nhận được hơi ấm của Trương Duẫn khi mang vào. Chẩm Tri Trúc vui vẻ bước vào phòng bếp, định làm chút đồ ăn khuya.

Trong tủ lạnh có một ít rau, mì ống và một hộp tôm hùm, anh định làm mì ý tôm hùm. Chờ làm xong thì Trương Duẫn cũng đã tắm xong có thể ăn ngay.

Anh luộc bông cải xanh và đặt nó sang một bên. Lại nấu mì, tôm hùm là loại bán thành phẩm, chắc là trước đó Trương Duẫn đã mua trên mạng, bởi vì Chẩm Tri Trúc rất thích hải sản. Tôm hùm có thể để luôn trong hộp hâm nóng bằng lò vi sóng, Chẩm Tri Trúc cho hộp tôm hùm vào lò vi sóng sau khi đọc hướng dẫn. Mì ống được lấy ra đặt lên đĩa. Vừa mở lò vi sóng đã ngửi thấy mùi tôm hùm nồng nặc, tôm hùm được sốt với tỏi băm, thịt rất mềm và tươi.

Chẩm Tri Trúc lấy tôm hùm ra, dùng dao chia đôi tôm hùm rồi đặt lên mì ống. Ngoài ra còn có rất nhiều hải sản trong hộp, chủ yếu là động vật có vỏ. Anh đổ những nguyên liệu còn lại vào hai đĩa mì, sợi mì trắng sữa lập tức được nhuộm đỏ, trông rất ngon miệng.

Trương Duẫn mở cửa phòng tắm nhưng không thấy Chẩm Tri Trúc, khi vào bếp thì thấy Chẩm Tri Trúc đang đi đôi dép quá khổ đeo tạp dề nấu ăn. Trương Duẫn bước tới từ phía sau ôm lấy Chẩm Tri Trúc.

"Làm bữa khuya?" Trương Duẫn cúi đầu, hôn lên vành tai của Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc mỉm cười, không biết tại sao Trương Duẫn lại dính người như vậy, anh vẫn đang đi tới đi lui để nấu ăn. Nhưng anh rất sẵn lòng để Trương Duẫn ôm mình như thế này, vì mọi việc cũng gần như đã xong rồi.

"Được rồi, đơn giản như vậy là được." Chẩm Tri Trúc đặt bông cải xanh bên cạnh món mì ống để trang trí, khiến toàn bộ món mì trông có vẻ nhiều màu sắc hơn.

Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc đã chuẩn bị xong hết, sau đó hắn đặt hai đĩa mì ống lên bàn ăn. Đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Đứng dậy và đi đến hầm rượu để lấy một chai rượu vang đỏ.

Khi Chẩm Tri Trúc dọn dẹp xong nhà bếp và bước ra ngoài, anh nhìn thấy trên bàn đã rót hai ly rượu vang đỏ và một ngọn nến thơm đang được thắp. Không biết Trương Duẫn đã thay áo sơ mi trắng từ lúc nào, ngồi thẳng lưng chờ đợi Chẩm Tri Trúc.

Anh ngồi đối diện với Trương Duẫn, mỉm cười liếc nhìn Trương Duẫn.

“Cậu rất thích dằn vặt bản thân mình à.” Chẩm Tri Trúc rúc nói.

Trương Duẫn có vẻ hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: "Cái đó, không phải cậu thích tôi mặc áo sơ mi trắng sao?" Nói xong, hắn ho hai cái để che đậy.

"Ăn nhanh đi, lát nữa sẽ nguội." Chẩm Tri Trúc nói rồi cầm nĩa lên, mì tôm hùm trên đĩa khiến người ta thèm nhỏ dãi, nước sánh đặc bao phủ, Chẩm Tri Trúc cúi đầu ăn một miếng, súp tôm hùm có hương vị đậm đà và rất thích hợp để ăn cùng mì ống. Anh dùng nĩa ghim một miếng thịt tôm hùm, thịt rất ngon, sau khi ăn để lại mùi thơm trên môi và răng.

Trương Duẫn, người đối diện anh cũng bắt đầu ăn, hắn lén lút nắm lấy tay Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc đang ăn mì không nói gì, nghiêng đầu nhìn Trương Duẫn, ý hỏi hắn có chuyện gì sao.

Trương Duẫn nắm lấy tay anh, nói: "Chẩm Tri Trúc, tôi, Trương Duẫn, muốn theo đuổi cậu, cậu có đồng ý hay không?"

Chẩm Tri Trúc nuốt thịt tôm hùm và chớp mắt nhìn Trương Duẫn, anh phát hiện ra Trương Duẫn thực sự đang đỏ mặt! Dễ thương quá! Trương Duẫn đỏ mặt, tại sao hắn lại dễ thương đến vậy. Anh phải làm sao đây, hình như anh có chút thích Trương Duẫn? Không phải, hình như là càng thích Trương Duẫn hơn, không được, không được thể biểu hiện ra ngoài. Phải kiểm soát biểu cảm của mình, anh tự nhủ trong lòng nhất định phải kiểm soát. Trương Duẫn tuy dễ thương nhưng phải ăn từ từ.