Chương 6

Trương Duẫn chạm vào tay Chẩm Tri Trúc và nói: "Chẩm Tri Trúc, ý cậu là gì?"

"Tôi nói, chúng ta bắt đầu lại đi, được không?" Hai tay Chẩm Tri Trúc vẫn vòng qua eo Trương Duẫn, lúc nói lời này anh vô thức siết chặt ngón tay. Sau khi trọng sinh anh như rơi vào một mớ hỗn độn. Suy cho cùng, anh vẫn không nỡ buông tay Trương Duẫn, nhưng đôi khi anh không thể cảm nhận được mình thích gì ở hẳn.

Kiếp trước anh chủ động theo đuổi Trương Duẫn, có lẽ lúc đó anh không từ bỏ Trương Duẫn là vì anh không muốn buông bỏ những gì mình đã hy sinh, hơn là thật lòng yêu hắn.

"Bắt đầu...lại lần nữa?" Trương Duẫn bối rối, hắn thực sự không biết mình đã làm gì sai. Chẳng lẽ là buổi sáng ngày hôm đó hắn ra ngoài, Chẩm Tri Trúc ăn cái bánh bao lạnh? Hay là ghi chép của hắn không đầy đủ? Hay là...Chẩm Tri Trúc... không thích hắn?

Chẩm Tri Trúc gật đầu, nghĩ rằng Trương Duẫn không thể nhìn thấy mình, sau đó nói: "Tôi muốn cậu theo đuổi tôi một lần."

Trương Duẫn rõ ràng là nhẹ nhõm khi nghe điều này, hóa ra là như thế này.

Hắn quay người lại, Chẩm Tri Trúc hơi buông lỏng, ngực Trương Duẫn phập phồng, Chẩm Tri Trúc áp tai vào ngực hắn.

"Gối đầu, cậu... làm tôi sợ." Trương Duẫn vòng tay qua cổ Chẩm Tri Trúc, kéo anh lại gần mình hơn.

Chẩm Tri Trúc có thể nghe rõ nhịp tim của Trương Duẫn, có một trái tim đang đập dưới l*иg ngực phập phồng của hắn. Mà trái tim này đập trọn vẹn cùng Chẩm Tri Trúc.

"Hóa ra là cậu muốn tôi theo đuổi cậu." Trương Duẫn thấp giọng cười một tiếng, Chẩm Tri Trúc nghe được trong l*иg ngực vang vọng thanh âm, liền rúc vào lòng hắn như một đứa trẻ.

Khi Trương Duẫn không chú ý, Chẩm Tri Trúc đã vén vạt đồng phục học sinh của hắn và đặt đôi bàn tay lạnh lẽo của mình lên lưng Trương Duẫn. Sau đó anh chạy về phía trước và làm mặt quỷ với Trương Duẫn.

Trương Duẫn : "Này! Tay cậu lạnh quá."

“Mau đuổi theo tôi đi.” Chẩm Tri Trúc nói, anh không biết nên giải quyết sự xấu hổ này như thế nào. Suy cho cùng, anh có vẻ yêu đến có chút ích kỷ, bởi vì kiếp trước anh luôn là người cho đi, nên cảm thấy không cam lòng. Nhưng nhìn vào hiện tại, lúc trước chỉ là anh không nhìn thấy sự nỗ lực của Trương Duẫn trong mối quan hệ này.

Trương Duẫn nhìn Chẩm Tri Trúc đang bỏ chạy, dùng tay sờ sờ mũi.

"Vậy thì cậu mau chạy đi, nếu không lát nữa tôi bắt được xem tôi đối phó cậu như thế nào!" Trương Duẫn mỉm cười đuổi theo Chẩm Tri Trúc.

Những năm mười bảy tuổi đan xen với đủ loại mơ mộng, mà giấc mơ của Trương Duẫn là Tri Trúc. Trên con đường dài, hai thiếu niên đang chạy, mỗi người đến và đi đều có những suy nghĩ và câu chuyện riêng ẩn sâu trong lòng. Mưa vẫn rơi, dường như Trùng Khánh tháng 12 không lạnh đến thế bởi trong lòng cảm thấy ấm áp hơn.

Khi Chẩm Tri Trúc trở về nhà, anh cởi giày thoải mái đá chúng, rót hai ly nước ấm, uống một ly và để ly còn lại cho Trương Duẫn. Trong nhà bọn họ không lạnh, Trương Duẫn đã bật điều hòa trên điện thoại di động trước khi trở về, bây giờ cả căn nhà đều ấm áp. Anh cởi đồng phục học sinh, Trương Duẫn mới chậm rãi về nhà, đầu tiên là cất đôi giày mà Chẩm Tri Trúc đã đá vào tủ giày, sau đó rửa tay rồi đi uống nước.

Thấy Chẩm Tri Trúc không mang dép bông, liền bế anh đặt lên bàn ăn, hai chân Chẩm Tri Trúc quấn quanh eo Trương Duẫn.

"Sao cậu lại hấp tấp như vậy? Ngay cả dép cũng không mang?" Trương Duẫn dùng tay gãi nhẹ sống mũi của Chẩm Tri Trúc. Chẩm Tri Trúc trong lòng khinh thường chính mình, sao lại trẻ con như vậy? Tuổi tâm lý rõ ràng là lớn hơn Trương Duẫn, tại sao lại cần một đứa trẻ mười tám tuổi chăm sóc cho mình? Chẩm Tri Trúc nhìn Trương Duẫn và nuốt nước bọt, hình như được người khác chăm sóc cũng rất tốt?

Anh nhìn đôi môi vừa uống nước của Trương Duẫn và hôn một cái. Anh hôn lên cằm Trương Duẫn trước, Trương Duẫn phản ứng lại, nắm lấy gáy Chẩm Tri Trúc và từ từ bắt đầu hôn Chẩm Tri Trúc từ chóp mũi. Khi môi họ chạm vào nhau, cơ thể của Chẩm Tri Trúc khẽ run lên.

Một cảm giác không cần nói cũng biết khiến Chẩm Tri Trúc hoảng sợ, hai người triền miên thật lâu, khi Trương Duẫn buông Chẩm Tri Trúc ra, hắn tựa đầu lên vai Chẩm Tri Trúc nhỏ giọng nói với anh: “Nếu không phải chưa tới lúc, tôi thật sự muốn ăn sạch cậu."

Hơi thở của Trương Duẫn phả vào tai Chẩm Tri Trúc, khiến anh trở nên nhạy cảm và hừ nhẹ trong vô thức. Giọng nói của Trương Duẫn hay đến nỗi Chẩm Tri Trúc khi nghe được có cảm giác như mình đã lêи đỉиɦ.