Chẩm Tri Trúc ngẩng đầu lên và nhìn thoáng qua mắt Trương Duẫn. Đôi mắt của Trương Duẫn rất đẹp, khi hắn cau mày, khóe mắt có một chút sủng nịnh, đôi mắt của hắn là đôi mắt nai điển hình, con ngươi đen bóng và đường mắt trên và dưới thon dài, sự thuần khiết trên thế giới dường như đang nở rộ trong mắt hắn.
Chẩm Tri Trúc không nói gì, mở sổ ghi chép của Trương Duẫn và bắt đầu ghi chép.
Chữ viết của Chẩm Tri Trúc không đẹp lắm, nhưng khi viết theo nét chữ của Trương Duẫn, anh không thể không viết gọn gàng hơn.
Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc bắt đầu chép bài, hắn cũng lấy ra một cuốn sách bài tập trong hộc bàn để nghiên cứu các câu hỏi.
Đối với học sinh cuối cấp, mười phút giữa các tiết học cũng rất quý giá, lớp học gần như yên tĩnh như một lớp tự học. Nhiều nhất là có thể nghe thấy tiếng lật sách và thỉnh thoảng tiếng nhỏ giọng thảo luận bài.
Tuần này sẽ có kỳ thi hàng tháng, sau kỳ thi hàng tháng sẽ phân lớp. Lớp của bọn họ vốn là lớp đứng đầu, sở dĩ Chẩm Tri Trúc có thể gia nhập là vì hồi đầu năm học phải trả thêm mấy chục nghìn tệ, dù sao thì Chẩm Ma Hồng vẫn muốn giữ thể diện.
Tuy nhiên, những người được phân lớp sau kỳ thi hàng tháng sẽ không thể ở lại bằng cách nộp tiền, những người có điểm kém sẽ được chuyển sang lớp bình thường, mỗi học kỳ Chẩm Tri Trúc đều được chuyển đi và sẽ được chuyển trở lại khi trường khai giảng vào năm sau. Anh đã quá quen rồi.
Anh vốn không thích học tập, nhưng anh lại rất giỏi ở mảng nghệ thuật. Kiếp trước anh muốn ra nước ngoài nhưng vì Trương Duẫn mà ở lại và vào một trường đại học bình thường. Nghĩ tới đây, anh cảm thấy có chút ảo não, đời này nhất định phải chăm chỉ học tập, thực hiện ước mơ của mình.
Giờ nghỉ trưa, anh quay lại ký túc xá dọn dẹp phòng, cũng may là có Trương Duẫn giúp đỡ nên cũng không tốn nhiều thời gian.
Buổi tối học xong, Trương Duẫn bắt đầu thu dọn sách vở. Khi quay lại, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy Chẩm Tri Trúc vẫn đang học. Chẳng lẽ ban ngày mình đã nói câu nào kí©h thí©ɧ cậu ấy?
“Gối đầu, về thôi.” Sau khi Trương Duẫn cất sách vở, hắn lại lấy những cuốn sách cần mang về trên bàn của Chẩm Tri Trúc vào cặp.
Chẩm Tri Trúc ngừng viết, nhìn đồng hồ, mọi người đều đã đi về hết. Có những mạng nhện treo trên những ngọn đèn sợi đốt và có một số côn trùng chết trên đó. Gió chiều thổi tung rèm cửa, Chẩm Tri Trúc quay người lại thấy Trương Duẫn đang mỉm cười nhìn mình.
Người này nhìn qua thật ngu ngốc, chẳng lẽ chỉ số IQ của hắn đều dùng vào việc học sao? Chẩm Tri Trúc gật đầu, đậy nắp bút, tắt đèn lớp, rồi cùng Trương Duẫn lần lượt bước ra khỏi lớp.
Tháng 12 ở Trùng Khánh hơi lạnh nên Chẩm Tri Trúc kéo khóa đồng phục học sinh đến cổ và rúc vào trong. Ánh đèn đường mờ ảo dường như mở ra một khe hở trong đêm tối, cố gắng cho khí lạnh tiến vào.
Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc rụt cổ lại, nên cởi chiếc khăn quàng cổ tự nhiên choàng lên người Chẩm Tri Trúc.
Thắt xong, hắn hài lòng nhìn Chẩm Tri Trúc nói: “Tôi biết cậu không thích quàng khăn, nhưng bên ngoài lạnh quá, cậu đeo vào trước, về đến nhà rồi cởi ra.”
Chẩm Tri Trúc bị hắn quấn lại chỉ để lộ ra một đôi mắt to, còn đôi tai bịt kín bên trong. Anh chớp mắt, đôi mắt có chút vẩn đυ.c, ánh sáng càng làm cho mắt anh sáng hơn. Hai người chỉ nhìn nhau dưới ánh đèn đường, bóng tối dường như đang nóng lòng chờ đợi. Chẩm Tri Trúc bây giờ cảm thấy rất khó chịu, anh đang tự hỏi tại sao mình lại yêu Trương Duẫn. Nếu vẫn ở bên hắn, liệu tương lai có xảy ra chuyện tương tự hay không?
Đột nhiên, trời bắt đầu mưa những hạt mưa dưới ánh đèn trông giống như tuyết rơi vào mùa đông, sau khi rơi xuống người thì biến mất không dấu vết.
"Chúng ta về nhà thôi." Trương Duẫn mỉm cười, hắn hiển nhiên cảm thấy hai ngày qua Chẩm Tri Trúc dường như trở thành một người khác. Trước đây mỗi ngày đều nồng nhiệt, nhưng bây giờ lại cảm thấy đặc biệt xa cách. Hắn không biết mình đã làm gì để tạo ra khoảng cách giữa hắn và người yêu.
Trương Duẫn nắm tay Chẩm Tri Trúc bước đi, hắn bước hai bước nhưng Chẩm Tri Trúc vẫn đứng yên tại chỗ. Bàn tay của họ dừng lại trên không, gió lạnh tràn vào từ tay áo của họ. Tay của Trương Duẫn được Chẩm Tri Trúc nắm lấy và lúc này hắn đang quay lưng lại với Chẩm Tri Trúc.
"Gối đầu, nếu có chuyện gì..." Trương Duẫn nhịn không được nữa, hắn muốn Chẩm Tri Trúc nói rõ ràng. Cho dù Chẩm Tri Trúc không muốn tiếp tục với hắn nữa, hắn cũng không muốn Chẩm Tri Trúc phải khó xử như vậy.
Trương Duẫn còn chưa nói xong thì Chẩm Tri Trúc đã tiến lên hai bước ôm Trương Duẫn từ phía sau. Hai tay anh ôm lấy eo Trương Duẫn, lòng bàn tay ấn vào bộ đồng phục học sinh lạnh lẽo của Trương Duẫn, anh có thể cảm nhận được dấu răng trên khóa kéo.
“Trương Duẫn, cậu có muốn chúng ta bắt đầu lại không?” Giọng nói của Chẩm Tri Trúc run run, không biết là vì lạnh hay là vì cái gì khác.
Hồi lâu, Trương Duẫn không trả lời, như thể lời nói của Chẩm Tri Trúc bị gió lạnh thổi bay vào bóng tối vô tận.