Hơi thở của Trương Duẫn xoáy vào tai Chẩm Tri Trúc, khiến trái tim Chẩm Tri Trúc ngứa vô cùng. Hiện tại linh hồn của anh cũng đã 27 tuổi rồi! Tình cờ đang ở độ tuổi khí huyết sôi trào, đối mặt với cơ thể ngon lành này, anh có động lòng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, cũng không biết hai người có tiếp tục hay không.
Chẩm Tri Trúc vốn định giả vờ ngủ và phớt lờ Trương Duẫn, tại sao anh lại phải phớt lờ hắn? Bây giờ anh đang bị bệnh. Nếu để ý đến hắn, có phải mình quá chủ động hay không? Không đúng, không phải hắn tìm mình trước sao? Thôi cứ mặc kệ hắn đi.
“Chưa ngủ.” Chẩm Tri Trúc nói xong, trở mình đưa lưng về phía Trương Duẫn, thực ra là để che đậy phản ứng của phần dưới cơ thể.
Trương Duẫn nghiêng người về phía Chẩm Tri Trúc, đặt tay lên eo Chẩm Tri Trúc. Chẩm Tri Trúc hơi run lên, co chân lại.
Trương Duẫn dụi đầu vào vai Chẩm Tri Trúc, nhẹ nhàng nói: "Buổi tối nếu cảm thấy không thoải mái, nhớ kêu tôi, được chứ?"
Chẩm Tri Trúc gật đầu và trả lời: "Được."
Không phải chỉ là cảm nhẹ nóng sốt thôi sao? Đâu có đến mức như vậy? Trong lòng Chẩm Tri Trúc thầm nghĩ.
Trương Duẫn ban đầu muốn nói đêm nay không có nụ hôn chúc ngủ ngon sao! Nhưng mà nhìn thấy Chẩm Tri Trúc không mấy hứng thú với việc này nên đành bỏ cuộc và ôm Chẩm Tri Trúc vào lòng tiến vào mộng đẹp.
Chẩm Tri Trúc nghe tiếng hít thở đều sau lưng mới nhẹ nhàng thở ra, thuốc cảm vừa uống đã có tác dụng, Chẩm Tri Trúc cảm thấy hơi buồn ngủ nên ngủ thϊếp đi.
Nửa đêm, anh cảm thấy có ai đó chạm vào trán mình. Trong lúc hoảng hốt, anh dường như nhìn thấy Trương Duẫn mang nhiệt kế đến để đo nhiệt độ cho mình, anh buồn ngủ đến mức không để ý đến.
Khi Chẩm Tri Trúc tỉnh dậy, anh vô thức chạm vào bên cạnh mình và phát hiện Trương Duẫn không có ở đó. Anh lập tức ngồi dậy và thấy thời gian đã hơn mười một giờ.
Bây giờ là tháng 9, không lâu sau khi khai giảng năm thứ ba cao trung.
Đợi đã, tháng 9? Anh nhớ ở kiếp trước, bọn họ bị ba của Trương Duẫn bắt gặp sống cùng nhau vào tháng 9 vừa bắt đầu năm ba cao trung!
Anh đặt điện thoại di động lên bàn cạnh giường ngủ, bên cạnh là một chiếc khăn ướt hình như có mùi cồn, gấp thành hình chữ nhật và một chiếc nhiệt kế không đặt trong ống trong suốt. Chẩm Tri Trúc sờ trán và nhớ lại hình như đêm qua Trương Duẫn đã đứng dậy để đo nhiệt độ cho anh.
Sau khi Chẩm Tri Trúc đứng dậy tắm rửa, đi tới phòng khách liền thấy bữa sáng đã bày sẵn trên bàn. Đã lạnh rồi, dưới cốc giấy đựng sữa đậu nành có một tờ giấy màu vàng. Chẩm Tri Trúc cầm chiếc bánh bao nguội lên bắt đầu ăn, sau đó lại cầm tờ giấy lên.
Trên đó viết: Tôi đã xin nghỉ cho cậu. Nếu bữa sáng nguội thì nhớ hâm nóng trong lò vi sóng, buổi trưa tôi sẽ mang đồ ăn ngon về cho cậu.
Chữ viết của Trương Duẫn rất đẹp, không giống như của người khác, luôn mang đến cho người ta cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Chẩm Tri Trúc nhìn chiếc bánh bao lạnh ngắt cắn một miếng, trong lòng không khỏi ấm áp, hình ảnh người đàn ông cao lớn cũng hiện lên trong đầu anh. Anh đặt chiếc bánh trong tay xuống rồi cho phần bánh bao và sữa đậu nành còn lại vào lò vi sóng.
Chẩm Tri Trúc gửi cho Trương Duẫn một tin nhắn WeChat để cho biết rằng anh đã hiểu.
Trương Duẫn đang làm bài thì nhận được tin nhắn, kỳ thi hàng tháng sắp đến. Hắn đành phải tranh thủ thời gian để ôn tập, đêm qua Chẩm Tri Trúc lại sốt, hắn đã rất lo lắng. Hắn đến hộp y tế lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Chẩm Tri Trúc, là 38°, hắn dùng khăn cồn để hạ nhiệt cho Chẩm Tri Trúc. Đến nửa đêm mới đi ngủ, may mắn là không đánh thức Chẩm Tri Trúc.
Trương Duẫn trả lời tin nhắn của Chẩm Tri Trúc, sau đó lại bắt đầu làm đề.
Chẩm Tri Trúc dọn dẹp nhà cửa và cho quần áo của Trương Duẫn vào máy giặt, Trương Duẫn có cái áo sơ mi nên Chẩm Tri Trúc lấy nó ra và giặt riêng.
Anh ngồi xổm xuống đất, lấy một cái chậu và bắt đầu giặt quần áo. Trương Duẫn là một người yêu sạch sẽ, quần áo của hắn cơ bản là không có vết bẩn. Chẩm Tri Trúc có thói ở sạch, nếu Trương Duẫn không thích sạch thì Chẩm Tri Trúc cũng không ở bên cạnh hắn.
Nghĩ đến đây, Chẩm Tri Trúc bật cười, dùng xà phòng chà lên áo, dùng tay vò nhẹ, một lúc sau mới rửa sạch bằng nước. Anh cầm cái áo lên nhìn, rất sạch sẽ.
Lúc này, cửa mở, biết Trương Duẫn đã về, Chẩm Tri Trúc đem chiếc áo sơ mi trong tay giặt sạch, đợi bớt nước một chút. Anh lau tay rồi đi ra, Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc nhanh chóng cởi giày cũng không kịp mang dép đã đi tới.
"Cậu đang giặt đồ à?" Trương Duẫn nắm lấy tay Chẩm Tri Trúc, nhìn thấy bàn tay của Chẩm Tri Trúc ướt đẫm trở nên trắng bệch.
Chẩm Tri Trúc gật gật đầu, Trương Duẫn nắm lấy bàn tay của Chẩm Tri Trúc đặt vào bàn tay to lớn của mình, thổi hơi ấm. Điều hòa trong nhà thổi nhưng không lạnh lắm. Miền Nam không có hệ thống sưởi ấm so với miền Bắc, khi mùa thu đến trời lạnh thấu xương.
"Tôi... Giặt bằng nước nóng." Chẩm Tri Trúc cong khóe miệng.
Trương Duẫn mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều: "Cậu không thể trực tiếp ném nó vào máy giặt sao."
Chẩm Tri Trúc ma xui quỷ khiến nói: "Tôi chỉ muốn cho cậu ..." Trước khi anh có thể nói xong, Trương Duẫn đã hôn lên môi anh những lời chưa nói bị nuốt vào trong bụng.
Anh không ngờ Trương Duẫn sẽ làm vậy, toàn thân cứng ngắc, mắt không nhắm mà quay loạn.
Sau khi dây dưa vài phút, Trương Duẫn miễn cưỡng rời đi. Không biết là do hôn hay vì xấu hổ mà mặt hắn thực ra có chút đỏ. Chẩm Tri Trúc nhướn mày và bĩu môi.
"Khụ khụ, tôi mua đồ ăn ngon cho cậu đây." Trương Duẫn đổi chủ đề, quay mặt đi, lấy cái túi đặt ở trên tủ ở cửa.
Chẩm Tri Trúc mỉm cười, không phải chỉ là hôn thôi sao, xem hắn ngại ngùng chưa kìa. Nếu sau này làm việc khác thì cũng không thể như vậy được! Mà vậy thì cũng không tệ lắm?