Chương 2

"Vậy được rồi, nếu không có chuyện gì thì sớm xuất viện đi. Mẹ sẽ chuyển một ít tiền vào thẻ của con, sau này nếu có chuyện gì phải thông báo với người lớn trong nhà." Đổng Tuyết bĩu môi.

"Con biết."

Đổng Tuyết nhìn thấy Chẩm Tri Trúc như vậy thì có chút tức giận, nhìn thấy Trương Duẫn ở bên cạnh hoàn toàn đối lập, con trai bà thân thể mảnh khảnh, giọng điệu mềm mại, sao có thể là con trai của mình vậy!

"Vậy thì làm phiền bạn cùng lớp rồi." Bà quay lại và mỉm cười nói với Trương Duẫn.

"Dì, nếu dì bận thì về trước đi. Có con ở đây, không sao đâu." Trương Duẫn mỉm cười lịch sự nói với bà.

Chờ hai người Đổng Tuyết rời đi, Chẩm Tri Trúc thở dài một hơi.

"Gối đầu, mau ngồi dậy. Tôi mua món cháo trứng và thịt nạc yêu thích của cậu này." Trương Duẫn nói xong đi tới đỡ Chẩm Tri Trúc ngồi dậy, Chẩm Tri Trúc không nói gì liếc nhìn hắn, ngoan ngoãn dựa vào gối.

Trương Duẫn lấy trên bàn một bát cháo còn đang bốc khói, chắc là vừa mới mua về.

“Phù,” Trương Duẫn múc một thìa cháo thổi, “Nào, ăn từ từ thôi.” Hắn đưa cháo đến miệng Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc cúi đầu ăn một miếng, mùi vị khá ngon.

"Cậu không biết đâu, hôm nay khi cậu bất tỉnh, tôi đã rất lo lắng." Trương Duẫn nhìn thấy Chẩm Tri Trúc đã ăn, giọng điệu của hắn rõ ràng là vui hơn nhiều.

Vừa nói, hắn vừa múc thêm một muỗng nữa, thổi lần nữa rồi đút Chẩm Tri Trúc ăn.

Trương Duẫn giơ hai cánh tay lên và siết nắm chặt tay để cho anh thấy cơ bắp của mình: "Nhìn cơ bắp của chồng cậu đi! Lúc đó tôi đã bế cậu chạy đến bệnh viện."

"Sau đó bác sĩ tới nói chỉ là cậu chỉ bị cảm lạnh sốt, không có gì nghiêm trọng, tôi mới yên tâm." Trương Duẫn buông tay xuống, tiếp tục nói.

Sự mềm mại trong lòng Chẩm Tri Trúc lại bị Trương Duẫn khơi dậy, nhưng anh vẫn không hiểu lắm tại sao kiếp trước Trương Duẫn lại muốn cưới người phụ nữ đó.

"Trương Duẫn, cảm ơn." Chẩm Tri Trúc nuốt cháo trong miệng nói.

Trương Duẫn sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Đều là lỗi của tôi, sao có thể nói lời cảm ơn?”

Hắn cứ như vậy đút từng muỗng cháo cho anh đến khi ăn xong. Chờ đến khi Chẩm Tri Trúc gần như bình phục, hai người làm thủ tục trở về nhà.

Chẩm Tri Trúc đến từ tỉnh khác nên phải trọ ở trường. Anh nhớ mang máng, năm đó anh và Trương Duẫn sống ở bên ngoài, Trương Duẫn có một căn hộ lớn ở gần trường học, sau này hắn sang tên cho Chẩm Tri Trúc.

"Gối đầu, đêm nay cậu ngủ đừng đá chăn. Trời ban đêm rất lạnh." Trương Duẫn sờ đầu Chẩm Tri Trúc, hắn cao hơn Chẩm Tri Trúc mười centimet. Chẩm Tri Trúc khoảng 1m78, còn Trương Duẫn khoảng 1m88, sau khi học đại học Trương Duẫn lại cao đến 1m93. Chẩm Tri Trúc im lặng suy nghĩ một lúc, Trương Duẫn ăn gì mà lớn vậy.

"Ừm."

Chẩm Tri Trúc vẫn còn nhớ đường đến nhà Trương Duẫn, hai người ngựa quen đường cũ đến khu chung cư. Nhưng khi đến cửa, Chẩm Tri Trúc thực sự không nhớ được mật khẩu của nhà Trương Duẫn. Sau khi chuyển quyền sở hữu cho anh, thì anh lại đổi mật khẩu, đã nhiều năm như vậy cũng đã sớm quên mất.

"Sao vậy? Hôm nay bị sốt đến đầu óc không tỉnh táo à?" Trương Duẫn mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều rất là sáng chói như ánh mặt trời. Tên này, Chẩm Tri Trúc âm thầm thở dài, nếu sau này hắn không làm loại chuyện như vậy. Rất có thể...

Nhưng mà có nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì. Anh cũng đã trọng sinh.

“Ừ.” Chẩm Tri Trúc sờ sờ đầu, tỏ vẻ mình hơi xấu hổ.

Trương Duẫn thuần thục nhập mật mã, sau đó ôm Chẩm Tri Trúc bước vào cửa. Trước cửa có đôi dép lê của bọn họ, Trương Duẫn vội vàng xỏ vào sau đó lập tức ngồi xổm xuống thay giày cho Chẩm Tri Trúc.

Chẩm Tri Trúc chưa từng nghĩ tới Trương Duẫn sẽ làm hành động này, đã lâu rồi anh và Trương Duẫn không thân mật như vậy. Cũng không nghĩ tới Trương Duẫn sẽ quỳ một chân xuống và thay giày cho anh mà không chút ghét bỏ nào. Nghĩ đến đây, đôi mắt của Chẩm Tri Trúc trở nên hơi ươn ướt, có lẽ kiếp trước anh đã hiểu lầm Trương Duẫn ở một khía cạnh nào đó?

Hắn thực sự là một người tốt và rất đáng để yêu. Anh vừa nghĩ đến việc có nên chia tay với Trương Duẫn hay không. Có lẽ như vậy thì sau này sẽ không xảy ra chuyện lộn xộn như vậy, nhưng hiện tại, anh thật sự không nỡ chia tay với hắn. Hay là đi một bước tính một bước?

Trọng sinh, thì mọi thứ trên thế giới này sẽ bắt đầu lại. Tất cả đều có vẻ quen thuộc nhưng đều là xa lạ, chỉ có người trước mắt mười năm sau vẫn ở cạnh anh.

"Tôi đi pha một ít nước cho cậu tắm." Trương Duẫn đi dép cho Chẩm Tri Trúc, đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Tối nay hai người xin nghỉ tiết tự học buổi tối cho nên về nhà sớm. Ký túc xá của Chẩm Tri Trúc không có kiểm tra phòng ngủ, trên cơ bản mỗi ngày anh đều ở một chỗ với Trương Duẫn. Vào năm cuối cao trung, hai người bị phát hiện ở chung. Đương nhiên, đây chính là chuyện đã xảy ra với Chẩm Tri Trúc ở kiếp trước.

Chẩm Tri Trúc thoải mái tắm rửa, uống thuốc rồi nằm lên giường lớn. Lúc này, Trương Duẫn vẫn còn rất nhút nhát, cả hai cũng không làm chuyện gì quá mức.

Sau khi Trương Duẫn tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm đi ra, so với các bạn cùng lứa, cơ thể hắn khỏe khoắn hơn. Cơ bụng tám múi và làn da khỏe mạnh chỉ có ở người châu Á. Hình tam giác ngược điển hình, cởϊ qυầи áo ra thì có da có thịt. Chẩm Tri Trúc trước đây rất thích sờ cơ bụng của Trương Duẫn, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng chạm vào cơ bụng của hắn.

Trương Duẫn nhìn thấy người trên giường không có động tĩnh gì, chắc là bị bệnh nên có chút buồn ngủ. Hắn tắt đèn và nằm xuống bên cạnh.

Trong lòng cảm thấy có chút mất mát, hôm nay gối đầu của hắn có vẻ không nhiệt tình lắm.

Chẩm Tri Trúc thật sự không có cách nào để nhiệt tình, trong lòng anh đang rối bời. Anh và Trương Duẫn có nên tiếp tục hay không?

Trương Duẫn cọ cọ vào Chẩm Tri Trúc, chân hắn chạm vào chân Chẩm Tri Trúc, Trương Duẫn quay lại và đối mặt với Chẩm Tri Trúc.

“Gối đầu, cậu ngủ chưa?”