Chương 10

Trước khi Chẩm Tri Trúc kịp nuốt miếng khoai tây chiên, Trương Điệp đã ở trên bục giảng rống lên.

"Tự em nhìn cuốn chính tả của mình xem, trong đó viết cái gì?" Trương Điệp ném cuốn tập chính tả trước mặt Chẩm Tri Trúc, Chẩm Tri Trúc cúi đầu nhìn xem, có thể là do vừa mới ăn khoai tây chiên bị dính gia vị.

“…” Chẩm Tri Trúc không nói.

"Trên người em có mùi gì vậy ?" Trương Điệp nhe răng trợn mắt nhìn Chẩm Tri Trúc, anh cảm thấy nếu như lúc này trên ngực Trương Điệp có một tảng đá lớn, cô có thể không cần dùng búa cũng có thể đập nát tảng đá.

Chẩm Tri Trúc nhìn Trương Duẫn ở hàng sau, hắn đang làm bài tập, không ngẩng đầu lên.

"Là Trương Duẫn! Cậu ấy ăn khoai tây chiên, nhất quyết kéo em ăn cùng." Chẩm Tri Trúc ủy khuất chớp chớp mắt nhìn Trương Điệp.

Trong lớp vang lên một tràng cười.

Trương Điệp liếc nhìn Trương Duẫn, gõ nhẹ vào đầu Chẩm Tri Trúc bằng cây bút trong tay: "Trong đầu em có gì vậy? Cả ngày không chăm chỉ học tập, còn muốn làm phiền Trương Duẫn!"

Đúng lúc này "xoẹt" tiếng ghế bị đẩy ra, phát ra âm thanh, sau đó chậm rãi nói:"Cô Trương, trong đầu óc cậu ấy có em."

Chẩm Tri Trúc nhìn hắn, ánh nắng thưa thớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cũng biết sao mà tấm rèm cửa lại bay lất phất, chàng trai mỉm cười nói ra điều phi thực tế này.

"Ngoài ra, em là người mua khoai tây chiên." Trương Duẫn nói.

Trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay như sấm, người ở bàn trên quay lại giơ ngón tay cái lên cho Trương Duẫn.

"Lợi hại!" Bàn trên nói.

Trương Điệp tựa hồ cảm thấy tình huống này không thể kết thúc, liền tức giận nói: “Hai người các em ra ngoài hành lang đứng."

Chẩm Tri Trúc cầm lấy quyển chính tả đi ra ngoài cửa, dựa vào tường nheo mắt. Cơn gió lạnh thổi từ cổ chạy dọc xuống cơ thể. Lúc vừa mới vào lớp đã lập tức cởi khăn quàng cổ và mọi thứ giữ ấm ra, giờ thì thấy lạnh rồi đó.

"Lạnh không?" Trương Duẫn bước ra khỏi lớp học cau mày khi nhìn thấy Chẩm Tri Trúc đang dựa vào tường.

Trong tay hắn cầm chiếc khăn quàng cổ của Chẩm Tri Trúc, túm lấy cổ Chẩm Tri Trúc quấn chiếc khăn quanh cổ anh một cách không thương tiếc. Chẩm Tri Trúc có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không bùng nổ.

Chẩm Tri Trúc tựa đầu vào ngực Trương Duẫn nói: "Tôi xin lỗi."

Trương Duẫn không nói gì, chỉ để ý đến động tác trên tay mình, Chẩm Tri Trúc cảm thấy nhột, bất chợt cười ra tiếng.

"Xin lỗi còn cợt nhả?" Trương Duẫn lạnh lùng nói, tuy giọng điệu lạnh lùng nhưng khi nói từ miệng Trương Duẫn, nghe có vẻ dịu dàng hơn một chút.

"Nè, không là vì cậu trêu tôi à?Hahahahahaha" Chẩm Tri Trúc không thể nhịn cười khi Trương Duẫn dùng ngón tay gãi cổ.

Cũng may là của phòng học đóng kín, cửa sổ phòng học cũng rất cao nên từ bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài.

Trương Duẫn nắm tay Chẩm Tri Trúc đút tay vào túi quần, đứng cạnh Chẩm Tri Trúc.

"Cậu thật sự muốn dọn ra ngoài sao?" Trương Duẫn hỏi.

Chẩm Tri Trúc ngây ra một chút, nhìn những cành cây bên ngoài, hình như có mấy chiếc lá nhỏ màu xanh?

"Ừ, chuyển ra ngoài một thời gian, cũng không phải không gặp lại nhau nữa." Chẩm Tri Trúc rút tay ra khỏi túi của Trương Duẫn, sờ sờ mũi mình.

Hai người đang nói chuyện, mâu thuẫn nhỏ vừa rồi dường như bị gió lạnh thổi bay.

Tan học, Chẩm Tri Trúc trở về phòng học, Trương Duẫn bị Trương Điệp gọi đến văn phòng.

Nhìn những chiếc ghế trống, anh cảm thấy rất khó chịu, anh là người không có chủ kiến, thiếu cân nhắc trong nhiều việc và thường hối hận về những quyết định của mình.

Anh không biết phải làm gì bây giờ, hay phải đối mặt với Trương Duẫn như thế nào. Anh không biết liệu mình có còn thích Trương Duẫn hay không, cũng không biết mình sẽ làm gì sau khi sống lại.