Phiên Ngoại: Kết hôn

Ta là Hứa Thanh Hoan.

Thân là một cô gái xuyên không không đủ tiêu chuẩn, ta chống đỡ ở lãnh cung hơn hai năm, rốt cuộc vào năm thứ ba cũng tìm được nam chính định mệnh của ta, cũng cùng hắn trốn ra khỏi hoàng cung.

Được rồi, thật ra cũng không phải.

Nói thật thì phải là hắn đơn phương vận dụng đặc quyền nam chính mang ta ra khỏi hoàng cung.

Dựa theo tình tiết tổng thể của thể loại xuyên không, Từ Thịnh thật sự rất phù hợp với giả thiết nam chính xuyên không.

Dáng người tốt, diện mạo đẹp, giá trị vũ lực trâu bò, tính chất công việc không cụ thể, lại có một khoản tiền lớn hoàn toàn không phù hợp với cường độ làm việc của hắn.

Khi vừa rời cung, ta vì tiền đồ của mình mà lo lắng sốt ruột, còn hắn cứ bảo chúng ta đến định cư chỗ nào thì hắn cũng đến nơi đó.

Ta nào biết chỗ nào ở được chứ, vừa xuyên qua là đã ở trong hoàng cung, ở một cái là hơn hai năm, bên ngoài đông nam tây bắc ta có biết cái gì đâu.

Vì thế Từ · thổ hào · Thịnh vung tay lên, dẫn theo ta và Thúy Thúy mở ra hình thức du lịch đại giang nam bắc.

Từ phong cảnh Giang Nam đến Nam Cương thần bí, từ bãi biển mềm mại đến thảo nguyên phương bắc, chỉ có ta không thể nghĩ ra chứ không có nơi hắn không đi được.

Thúy Thúy và ta đều từng tò mò rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền tiết kiệm.

Nhưng mà tên này sẽ lấy lời khi xưa hắn nói với ta vào tết hoa đăng để chặn ta.

“Dù sao đời này nàng mà tiêu hết thì coi như là bản lĩnh của nàng.”

Hắn cứ chém đi.

Cũng may ta tốt bụng, đến chỗ nào cũng tính toán tỉ mỉ không tiêu tiền lung tung, nếu không ta cứ vào quán đồ cổ lượn mười ngày nửa tháng, ta xem hắn lấy đâu ra tự tin nói ta không biết tiêu tiền.

Cơ mà theo như ta quan sát được, cái tên này trước kia chắc đã từng làm không ít việc, biết rao hàng bán quán, lại biết nhào bột nấu ăn, đánh được bàn tính sửa được nhà, trồng được hoa màu thu hoạch lúa mạch. Lúc đầu ta và hắn xưng hô huynh muội, cứ ở cái thôn nào một thời gian, cũng có người muốn gả con gái, em gái cho hắn.

Sau đó Từ Thịnh biết ngoan, khi ở khách điếm sẽ nói ta là em gái hắn, ở nhờ nhà người ta thì nói ta là phu nhân của hắn.

Thế này còn tàm tạm.

Thúy Thúy đi theo ta, nàng ấy không đề cập đến Lệ Viễn, ta cũng không dám đề cập.

Chơi khắp nơi hơn nửa năm sau, ta quyết định an gia ở Hàng Thành.

Từ Thịnh lập tức đánh nhịp, mua một toà nhà nhỏ nhị tiến (tứ hợp viện 1 sân), hai cửa hàng mặt đường, lại ra ngoài thành mua hai mươi mẫu đất, khế nhà khế đất đều giao vào tay ta, sau đó bla bla hỏi ta chỗ đó làm sính lễ có đủ hay không.

Ta lục lọi một chút, hoa tiêu mang về từ Nam Cương, lại lôi ra khoai tây mang về từ Tây Vực, tính toán sản lượng của hai mươi mẫu đất một chút, miễn cưỡng gật đầu.

Trước khi gật đầu, ta còn thêm vào một vấn đề.

Rốt cuộc nữ thích khách kia là ai.

Đây thật sự không phải ta cố ý nắm lấy không buông, thật sự là tên này khiến người ta giận lắm.

Đã nói cùng nhau đi ra ngoài du lịch mới có thể nhìn ra bản chất của một người, ta và Từ Thịnh càng chạy khắp thế giới, càng cảm thấy hắn không đáng tin.

Vốn dĩ hắn đã nói ra cung sẽ nói hết mọi chuyện với ta, nhưng trên thực tế lại là, lần nào ta cũng phải năn nỉ ỉ ôi, hắn mới có thể nói cho ta với vẻ tượng trưng một chút.

Ví dụ như nói trước khi hắn gặp ta thì hắn là một thích khách nè, thích khách lấy tiền rất nhiều nè, gϊếŧ người không chớp mắt đều là bịa ra để gạt người nè, dưới tiền đề không có việc cần và không có tiền thì hắn cũng chẳng thèm gϊếŧ người, linh tinh, đều là ta ngồi xổm trên vô số nóc nhà vào vô số đêm trăng, mới moi ra được từ trong miệng hắn.

Còn nữ thích khách cứ nhắm đến hoàng đế mãi không bỏ kia, mặc kệ ta hỏi như thế nào, hắn đều chết cũng không há miệng, ta tức giận mấy ngày đến mức ăn cơm cũng không ngon.

Hiện giờ cuối cùng tóm được hắn lúc cầu hôn ta, nếu không tìm ra được người này là ai, ta không muốn sống cùng hắn cả đời đâu.

Yêu ai thì sống cùng người đấy đi.

Từ Thịnh rối rắm nửa ngày, còn đuổi Thúy Thúy ra ngoài, mới hạ quyết tâm.

“Nàng thật sự muốn biết?”

“Thật sự.”

“Biết rồi không hối hận chứ?”

“Ta không biết mới hối hận.”

“Nàng chắc chắn nàng thật sự muốn biết?”

“Chàng có nói hay không, không nói thì bỏ đi, ta thấy thư sinh nhà bên cạnh trông cũng không tồi.”

Từ Thịnh cắn răng một cái.

“Là ta.”

Hả?

Cái gì cơ?

Nữ thích khách là hắn?

Ta đây là gả cho một tên giới tính thứ ba hay là đại lão nữ giả nam?

Ánh mắt hoài nghi của ta không che giấu chút nào mà băn khoăn ở phần dưới của Từ Thịnh.

Từ Thịnh xanh cả mặt.

“Ta không có vấn đề, nữ thích khách kia là ta giả trang.”

Ta lắc đầu đến mức sắp hôn mê.

“Ta không tin, không có khả năng, trừ khi chàng có thể chứng minh.”

Từ Thịnh cắn răng hỏi ta chứng minh như thế nào.

Ta híp mắt nói với hắn, chờ là được, ta tuyệt đối cho hắn kinh hỉ.

Vì thế, chờ hàng xóm nháo động phòng xong, Từ Thịnh bồi rượu xong hết rồi, khi trở về chuẩn bị uống rượu hợp cẩn và mở khăn voan thì cảnh nhìn thấy chính là ta đang mặc đồ chỉnh tề, cùng Thúy Thúy đang bê một bộ đồ tân nương mũ phượng khăn quàng vai sẵn sàng đón quân địch.

Ta cười tủm tỉm mà tiếp đón hắn đến đây thay quần áo, cũng nhiệt tình hỏi có cần Thúy Thúy trang điểm giúp hắn hay không.

Từ Thịnh không lưu tình chút nào mà lại đuổi Thúy Thúy đi ra ngoài.

Lần trước tốt xấu gì còn là dùng miệng đuổi đi, lần này thì trực tiếp xách cổ áo người ta, một bước đúng chỗ đặt ở ngoài cửa.

Ta hoài nghi nếu không phải ta còn ngồi ở chỗ này, có thể hắn sẽ đá luôn.

Ta dựa vào gối đầu xem Từ Thịnh ngựa quen đường cũ cởi bộ đồ tân lang ra, thay đồ của tân nương, sau đó trôi chảy bôi phấn, vẽ mi, phủ má hồng, đeo nguyên bộ trang sức còn thêm cả búi tóc, quả nhiên là nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.

Thúy Thúy cũng không nhanh nhẹn bằng hắn.

Nhưng mà chờ Từ Thịnh quay mặt sang, nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất.

Người ta nói khi con gái gả chồng thời khắc đẹp nhất là mặc lễ phục cưới, vấn đề là ở chỗ, vị tân lang này của ta giả gái xong còn đẹp hơn cả tân nương ta đây.

Cái này làm cho người ta sống như thế nào nữa!

Từ · tân nương · Thịnh thướt tha đi về phía ta, cười còn quyến rũ hơn cả phụ nữ chân chính ta đây.

Đêm tân hôn của ta và Từ Thịnh, không có nhấc khăn voan làm đôi bên kinh diễm như trong dự đoán, cũng không có uống rượu giao bôi tình ý miên man, vào giây phút Từ Thịnh mặc nữ trang đi về phía ta, trong lòng so ra ta lại chẳng bằng, tất cả bi phẫn hóa thành giận dữ, gầm lên:

“Ta không kết hôn nữa, tự ngươi ôm gương sống tiếp đi!”