Sao khi cửu tần bị ta cạo mất một lớp lông cừu thì không còn đến đây nữa, Lý quý phi bởi vì bị hình tượng anh dũng bắt chuột của ta dọa cho bị bệnh gần nửa tháng, bóng ma tâm lý tương đối nặng, cũng không đến tìm ta gây phiền toái, ngược lại là Nguyên Thục phi lại đến một chuyến, nhưng mà lúc nàng ta đến còn hơn cả lúc Lý Quý phi đến.
Bởi vì lúc nàng ta đến, ta và Thúy Thúy đang ủ phân.
Lại nói tiếp, đây cũng là một vấn đề tương đối xấu hổ.
Bởi vì ta ở lãnh cung, mà đã rất lâu rồi lãnh cung không có người ở, cho nên trong cung từ trên xuống dưới đều đã quên ở đây còn có hai tên ngáp ngáp cần phải xử lý nhu cầu hàng ngày.
Bởi vậy, không có người đến đưa cơm cho ta, tương ứng, cũng không có người đến xử lý "ngũ cốc luân hồi" của ta và Thúy Thúy mỗi ngày.
Một ngày hai ngày còn dễ nói, nhưng ta và Thúy Thúy định đóng quân trường kỳ mà.
Không có nơi xử lý thứ này thì biết làm sao đây?
Cổ đại cũng không có bồn cầu tự hoại, đổ bô chỉ có thể dựa vào thủ công.
Ta rất oán giận với hành vi tặng bô đến đây cho ta mà lại không nói đến việc sau khi bô đầy thì giải quyết làm sao của Mã sung nghi.
Cái kiểu chỉ quan tâm đến gϊếŧ mà mặc kệ việc chôn, vừa nhìn là biết tình chị em giả tạo.
Dưới tiền đề thiếu hụt nguyên vật liệu, ta cũng không có cách nào dựng cái WC cho lãnh cung được, chôn ngay tại chỗ lại sợ làm chết mầm khoai lang quý giá.
Vì thế ta và Thúy Thúy kéo cả Cảnh Thăng lại cùng nhau, thảo luận suốt ba ngày, cuối cùng đưa ra kết luận ủ phân ở lãnh cung lợi quốc lợi dân.
Vừa có thể giải quyết vấn đề lửa sém lông mày của chúng ta, lại vừa có thể làm cho đất đai của lãnh cung phì nhiêu hơn một chút, tiện cho việc trồng rau, còn có thể kiêm luôn xử lý rác thừa của nhà bếp, quả thật là một việc mà tới ba tác dụng.
Trí tuệ của nhân dân lao động là vô biên.
Cho nên, khi Nguyên Thục phi tìm đến lãnh cung, cảnh tượng nhìn thấy chính là, ta và Thúy Thúy xắn tay áo, đang khí thế ngất trời mà —— trộn phân.
Chính cái gọi là ở lâu quen mùi sẽ không ngửi thấy thối, ta và Thúy Thúy đã quen, nhưng Nguyên Thục phi thì không đâu.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng thứ đen tuyền quay cuồng ở dưới xẻng là thứ gì, Nguyên Thục phi ngậm đầy nước mắt, nôn ra đầy đất ở ngay lãnh cung.
Nàng ta chạy trốn còn nhanh hơn cả Lý Quý phi.
Ta ném cái xẻng xuống rồi đuổi theo, kêu gọi với bóng dáng của Nguyên Thục phi đến rung động tâm can:
“Chỗ của ta còn thiếu con dao ~ dao ~ dao ~ dao ~ dao…”
Cũng không biết Nguyên Thục phi chạy đến mức tạo ra tàn ảnh có nghe hay không.
Ta đoán rằng nàng ta không nghe thấy, bởi vì ta đợi một tháng, cũng không ai đưa dao đến cho ta.
Không chỉ không ai đưa dao, ngay cả người đến nhìn ta cũng không có.
Theo tin tức mà Cảnh Thăng nghe được, nói là Nguyên Thục phi ở trong cung của nàng ta nôn oẹ gần nửa tháng hư hư thực thực có thai. Kết quả tìm thái y đến xem thì phát hiện là áp lực quá lớn dẫn đến buồn nôn, bị toàn bộ hậu cung lấy làm tài liệu giảng dạy phản diện.
Tranh sủng cũng phải có trái tim bình thường, nếu không ngươi nhìn Nguyên Thục phi người ta xem, nhớ Hoàng Thượng cũng nhớ đến mức làm bản thân mình nôn ra.
Aiz, ta cảm thấy tình chị em giả tạo của ta và Nguyên Thục phi, có lẽ không cứu lại được.
Dùng mắt thường cũng thấy được chất đất của lãnh cung đã trở nên phì nhiêu.
Ta phá bỏ phiến đá ở tiền viện, khai phá khu vực trồng rau với hạn độ lớn nhất.
Nói đùa chứ nhân dân lao động của đại Thiên triều ta ra ngoài không gian cũng không quên trồng chút rau, ta làm cái vườn rau ở lãnh cung thì làm sao?
Không mất mặt chút nào.
Sau khi khai phá khu cải thảo, khu khoai lang, khu hành tỏi, khu củ cải, ta nhìn Vân Hà Cung xanh biếc trước mắt, bắt đầu suy nghĩ đến Ngự Hoa Viên.
Nguyên nhân không có gì khác, ta muốn ăn thịt.
Chuột ở lãnh cung sắp bị chúng ta bắt hết rồi, chỉ còn một ổ chuột, theo ta quan sát, đám chuột vốn ở bên trong hình như có xu thế muốn chuyển nhà.
Rắn cũng tuyệt tích rồi, cho dù ta đưa ra lời giải thích với phía chính phủ là không có chuột thì tự nhiên cũng không có rắn, bởi vì chuỗi đồ ăn bị gãy, nhưng việc này cũng không thể cản trở Thúy Thúy nhất châm kiến huyết mà chỉ ra nguyên nhân căn bản —— bị ta ăn sạch.
Dầu là Cảnh Thăng cầm tiền lương tháng của mình tìm người quen làm việc ở thiện phòng để mua đến, phải ăn dè sẻn, thịt thì càng khó có được.
Ta không thích ăn đồ ăn thừa, những món mặn mà Cảnh Thăng có thể lấy ra từ thiện phòng đều là các hậu phi ăn thừa, ta không thích.
Còn cơm, bột mì, điểm tâm, màn thầu…
Thôi, không thể nghĩ, nghĩ nữa thì ta điên mất.
Muốn mua từ ngoài cung thì cũng không phải không có cách, chỉ là qua tay nhiều tầng, cuối cùng dẫn đến giá hàng trong cung cao thấy sợ, gia sản đáng giá nhất trên người ta và Thúy Thúy chính là cái vòng tay kia của ta, giờ còn chưa đến nông nỗi sơn cùng thủy tận, không thể dùng.
Cơ mà ta điên cuồng muốn ăn thịt, cũng có suy nghĩ cẩn thận vì sao hoàng đế cặn bã còn muốn ngủ với ta một lần trước khi phế ta.
Gần đây lợi dụng phế vật, có thể ngủ thêm một lần là kiếm một lần, thứ hai đây cũng là biến tướng của việc soát người!
Khi sinh mệnh đại hài hòa không phải là cởi hết từ trên xuống dưới à? Trên đầu, trên cổ, trên ngón tay, trên cánh tay, lỡ mà có chút vàng, đeo chút ngọc còn không phải là gỡ hết xuống?
Ngay cả vòng tay này còn là bởi vì không tháo ra được mới cho ta mang ra.
Nếu ngươi phế ta theo quy trình bình thường ở trong cung của ta, có tin là ta có thể đeo đầy cả người rồi đến Vân Hà Cung cơm ngon rượu say hay không.
Người khác tin hay không thì ta không biết, còn hoàng đế cặn bã chắc chắn sẽ tin.
Ta khinh thường cái mặt hắn ta, thằng chó keo như kẹo kéo.
Thúy Thúy nhìn ta với ánh mắt tràn ngập lo lắng.
“Tiểu thư, người có ổn không?”
Ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng chỉ còn lại một tín niệm.
Kẻ chặn ta ăn thịt, chết.
Nhưng mà lý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực thì tàn khốc.
Hoàng cung chính là một tồn tại thần kỳ như vậy.
Khi ngươi có việc chính đáng phải làm, bắt đầu đi theo con đường đã định, rất có khả năng ban ngày ngươi không gặp được nổi một người nào. Mà khi ngươi lén lút âm thầm muốn làm gì đó, thì đột nhiên sẽ có vô số đôi mắt nhảy ra gắt gao nhìn chằm chằm ngươi.
Bây giờ tình huống của ta thuộc về vế sau.
Ta và các con vật đáng yêu trong Ngự Hoa Viên của ta, cách một hoàng cung đầy Ngự lâm quân, Cấm vệ quân, Cẩm Y Vệ, cùng với vô số thái giám, cung nữ và phi tần.
Ta vừa không biết phương án tuần tra, bố trí phòng vệ, thay ca của thị vệ, cũng không biết phạm vi chức trách của các cung nữ thái giám, càng không biết khi nào thì các cung phi sẽ đi vây đuổi chặn đường hoàng đế.
Xấu hổ nhất chính là, nếu ta đi ra ngoài, có lẽ phần lớn là người khác đều nhận ra ta, ta còn không nhận ra bọn họ.
Ngay từ đầu, mục tiêu của ta là mấy con tiên hạc béo tốt ở cạnh Thọ Khang Cung.
Nhưng mà Thái Hậu sống đến từng tuổi này, tâm nguyện lớn nhất chính là kéo dài tuổi thọ, mấy con tiên hạc là mạng của Thái Hậu, dù mỗi ngày bản thân không đi xem thì cũng phải sai cung nhân đi xác nhận thay bà ấy xem mấy con tiên hạc kia có an khang hay không.
Tuy rằng tiên hạc nhiều thịt, nhưng thiếu một con thì xác suất bị phát hiện tuyệt đối là trăm phần trăm.
Sau đó ta đặt tâm tư ở hồ Thái Dịch, ở đó có hai con uyên ương không có việc gì sẽ đi đạp nước đảm đương phong cảnh.
Nhưng nghe nói gần đây không biết vì sao Hoàng Thượng cặn bã lại thích chơi thuyền ngâm thơ trên hồ, mặc dù hắn ta không qua đó mấy lần, nhưng không ảnh hưởng đến việc các phi tần chen nhau chạy đến bên hồ Thái Dịch, mưu toan có được câu chuyện phong lưu rằng ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng rồi sau đó được thăng quan tiến tước.