Sau đó lại ném vào thêm một cái.
Sau đó nữa thì hắn như thần binh giáng xuống vậy, nhảy từ trên tường xuống dưới, một chân đá lật cái nồi hấp to của ta.
Bánh lá ngải đáng thương của ta.
Bánh lá ngải bụ bẫm gói thịt và đậu hũ khô ngũ vị hương của ta.
Cứ như vậy mà cái nào cũng dính bụi lăn lóc trên đất.
Nhưng mà Từ Thịnh cũng không hiểu nỗi niềm thương tiếc đồ ăn của ta, hắn không chỉ đá đổ nồi hấp của ta, còn rút ra một cây củi cháy mạnh nhất từ trong đống lửa, tiếp theo thì cướp đoạt đi một bình dầu mà ta thật vất vả mới dự trữ được.
Chờ đến lúc ta phản ứng lại, Từ Thịnh đã châm một gian phòng.
“Mau thay quần áo, hôm nay có người sinh con, người trong cung đều đến chỗ đó hầu hạ hết rồi.”
Thúy Thúy hét lên một tiếng, nhảy lên muốn đi thu dọn hành lý.
Ta giữ chặt nàng ấy lại.
“Em ngốc à, cũng sắp chết rồi lấy hành lý gì nữa, lấy cái vòng tay xong chạy lấy người là được rồi.”
Thúy Thúy như mới tỉnh lại từ trong mộng, vọt vào phòng tìm vòng tay.
Ta dùng tốc độ nhanh nhất thay bộ đồ cung nữ mà Từ Thịnh mang đến, Thúy Thúy giúp ta búi tóc thành kiểu hai búi thường thấy nhất của cung nữ.
Từ Thịnh đã bố trí phòng ốc xong xuôi.
Có lẽ Tề Đức phi có hơi khó sinh, bởi vì Vân Hà Cung đã cháy nửa ngày, cung nhân thái giám cứu hoả mới khoan thai tới muộn.
Quan trọng nhất chính là, vây xem nhiều, cứu hoả ít, đa số đều là khoanh tay đứng, miệng kêu cứu người thì kêu ầm ĩ, trên thực tế chỉ chạy loạn một lúc, trên tay còn chẳng thèm cầm xô, cứu hỏa cái kít.
Hoàng Hậu tiền nhiệm gì đó, quả nhiên nhân duyên không tốt.
Từ Thịnh mang theo ta và Thúy Thúy chỉ đi qua những góc xó xỉnh đường nhỏ, chui lỗ chó leo qua tường, bảy rẽ tám quẹo, vòng vòng khoảng hơn nửa canh giờ, cuối cùng ta mới lại được đứng ở trên đường lớn ở kinh thành ngoài hoàng cung.
Thúy Thúy kéo tay áo ta, ta cảm thấy cả người nàng ấy hơi run rẩy.
“Tiểu thư… Chúng ta thật sự ra ngoài rồi?”
Ta cúi đầu đi về phía trước, cứ mãi đi đến trong đám người mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía hoàng cung.
Tường đỏ ngói xanh che khuất bầu trời hoàng cung, thậm chí ngay cả khói đen từ Vân Hà Cung bị cháy mà ta cũng không nhìn thấy.
Cửa cung đóng làm cho cả hoàng cung có vẻ phá lệ túc mục mà lại an tĩnh.
Ta trở tay nắm lấy tay Thúy Thúy, giọng nói mang theo một chút run rẩy mà ngay cả chính mình cũng không có phát hiện.
“Thúy Thúy, tìm một chỗ, bán vòng tay đi, mình lấy tiền rồi té thôi.”
Thúy Thúy nhìn ta với vẻ mặt ngây ra.
“Tiểu thư, em không mang vòng tay ra.”
Cả người ta giống như bị sét đánh vậy, sự vui mừng nhờ thoát ra ngoài vừa nãy lập tức không còn sót lại chút gì.
Ở Vân Hà Cung ta từng ảo tưởng vô số lần, chờ bà đây ra được, sẽ bán cái vòng tay kia lấy một khoản, coi như là phí chia tay của ta và hoàng đế cặn bã, tiếp theo ta cầm khoản tài chính này khởi nghiệp, đi ra ngoài thuê một căn nhà tìm một cửa hàng, mở cái tiệm lẩu, tiếp theo mở ra con đường với hình ảnh qua lại với cao phú soái, đảm nhiệm bà chủ, đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh.
Nhưng mà điều ta không nghĩ đến chính là, người thì ra rồi, vốn khởi nghiệp thì lại không ra.
Đây không phải toi rồi sao?
Thúy Thúy vô tội lại bổ một đao vào lòng ta.
“Từ công tử nói á, đợi dập lửa xong, nhất định Trương đại nhân sẽ đến Vân Hà Cung tìm, nếu như không tìm được vòng tay, chắc chắn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ không tốt, cho nên bảo em để vòng tay lại, em cảm thấy Từ công tử nói có lý.”
Ta hận không thể tát một cái cho Thúy Thúy tỉnh.
“Ta là tiểu thư của em hay hắn là tiểu thư của em hả, em nghe ai?”
Thúy Thúy nhìn ta, lại nhìn Từ Thịnh bên cạnh ta, không chút do dự bán ta đi mất.
“Nghe người với nghe cô gia thì có gì khác nhau sao?”
Ta nghiến răng nghiến lợi.
Từ Thịnh nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên vai ta, đè lại ta đang muốn vươn tay đánh Thúy Thúy.
Sau đó leo lên tay ta một cái vòng tay.
“Ta đã nói rồi, ở trong cung nàng có cái gì, ta nhất định sẽ cho nàng gấp đôi, ta nói được thì làm được, quyết không nuốt lời.”
Cơn giận còn sót lại của ta chưa tiêu, thở phì phì và quay đầu trừng Từ Thịnh.
“Chàng nói?”
Từ Thịnh nắm chặt tay của ta đi về phía ngoài thành.
“Ta nói, sau này đều giữ lời.”
Năm thứ ba ta ở lãnh cung, không chỉ thực hiện được tự cung tự cấp ăn no, lại còn hoàn thành việc thuận lợi trốn đi, cũng thành công gả mình ra ngoài thêm một lần nữa.
Không biết Từ Thịnh lấy đâu ra một tờ lộ dẫn cho ta, trên đó viết tên lúc chưa cưới của ta.
Hứa Thanh Hoan.
Khi thủ vệ đối chiếu lộ dẫn, một con ngựa phi như bay ngang qua bên cạnh ta, may mà Từ Thịnh kéo ta một cái, ta mới không bị ngã.
“Đây là có cấp báo gì à, sao chạy nhanh như vậy?”
Từ Thịnh kéo ta qua một bên, quay đầu nhìn lướt qua kỵ sĩ đã chạy xa.
Thủ vệ vừa xem lộ dẫn của Thúy Thúy, vừa nhìn theo ánh mắt của Từ Thịnh.
“Không phải cấp báo, chắc là có việc gì gấp, người vừa mới đi qua, trông quần áo thì là thị vệ trong cung, cũng cầm thẻ bài thị vệ.”
Mãi cho đến khi ra khỏi thành, Thúy Thúy mới lén tiến đến bên cạnh ta.
“Tiểu thư, người ngang qua lúc nãy hình như là Trương đại nhân.”
Ta liếc nhìn Từ Thịnh còn đang mặc cả với xa phu, lặng lẽ giơ tay ra hiệu im lặng với Thúy Thúy .
Thật ra có rất nhiều chuyện, thật sự không cần nói ra.
----------------------- Hết ---------------------