- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung
- Chương 23
Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung
Chương 23
Trước một lần ngất xỉu cuối cùng, ta suy nghĩ đến một vấn đề.
Đàn ông nhà người khác đến nói chuyện yêu đương, đàn ông ở chỗ ta không phải là đến lấy mạng đấy chứ?
Không biết Trương Cố Dương lấy được một đống thuốc từ chỗ nào, từ bị thương đến tan máu bầm giảm sưng, từ ngưng thần tĩnh khí đến hạ nhiệt thanh tâm, ta nghi ngờ bất cứ thứ nào có liên quan đến té bị thương trong hiệu thuốc là hắn đều mua hết, suốt đêm đưa đến Vân Hà Cung, tặng kèm phương pháp nắn xương mà hắn mới học cùng đại phu.
Cũng may cuối cùng lúc này hắn không nắn lệch cho ta nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn thế mà ta lại có cảm giác vui sướиɠ sống sót sau tai nạn.
Sau đó hạ quyết tâm, lần sau mà giả vờ ngã, ta nhất định phải chọn nơi thấp một tí, chẳng hạn như chỗ sân giếng.
Thúy Thúy khóc đến rối tinh rối mù, tiễn Trương Cố Dương lưu luyến không rời đi, cũng lần nữa bảo đảm nàng ấy tuyệt đối sẽ chăm sóc tốt cho ta.
Nhưng mà cửa vừa đóng, tiểu nha đầu lúc nãy còn khóc chít chít lập tức lộ ra tướng mạo sẵn có.
“Tiểu thư, người cố ý có phải không?”
Ta thừa nhận, ta cố ý ngã từ trên nóc nhà xuống.
Nhưng trước khi ngã thì ta đã nghĩ kỹ rồi, dưới đất đều là bùn mà, ta còn cố ý đổ thêm ít nước, làm cho đất trở nên mềm xốp một hơn một tí.
Nhưng ta thật sự không nghĩ rằng nóc nhà kia nhìn không cao, ngã xuống vẫn rất đau.
Là ta khinh địch.
Ta trơ mặt dỗ Thúy Thúy, thừa nhận hết lỗi lầm, cắt đất đền tiền viết bảo đảm, lúc này tiểu cô nương mới đen mặt đi sắc thuốc.
Từ Thịnh lại giống như một linh hồn xông ra từ hầm, không nói một lời đã đi lên sờ khắp toàn thân ta.
Được rồi, tạm thời ta thừa nhận là hắn kiểm tra vết thương cho ta.
“Nàng tìm thuốc cho ta như thế đấy à?”
Đây không phải là vô nghĩa sao? Nếu không ta lấy lý do gì đi tìm người ta lấy thuốc?
Vân Hà Cung giấu một tên đàn ông lạ? Hay là đám thỏ nhà ta nhảy lầu tập thể thất bại có nhu cầu trị liệu cấp bách?
Cơ mà xem ở việc hắn là một bệnh nhân, ta không so đo với hắn.
“Có thuốc là được, hai ta chia nhau uống, vết thương của ngươi quá sâu, không dễ khỏi, cứ để sốt như vậy cũng không phải cách hay.”
Từ Thịnh vỗ bộp một cái lên mép giường.
Trái tim nhỏ của ta cũng nhảy lên theo.
Cũng không có gì khác, là cái giường này ấy, nó không chắc chắn lắm.
“Được rồi, ta đồng ý với nàng, chờ vết thương ở chân nàng khỏi thì chúng ta đi.”
Trả lời giọng nói trầm thấp của Từ Thịnh, không phải bởi vì ta có thể ra cung trước thời gian nên mừng quá mà khóc, mà là cái giường gỗ vốn nằm ngủ cũng đã vang lên kẽo kẹt, cuối cùng không chịu nổi một cú này, răng rắc, vỡ thành từng miếng.
Ta ôm chăn, lê cái chân què, ngồi ở trên mấy miếng gỗ đầy tro bụi, ngơ ngác mà nhìn Từ Thịnh đưa tay chắn nóc giường thay ta.
“Đại hiệp, tuyệt kỹ cách sơn đả ngưu của huynh cuối cùng đã luyện thành rồi ư?”
Mặt Từ Thịnh hết đỏ lại xanh, xanh rồi lại trắng, cuối cùng cướp đường đi ra, lý do là đi sắc thuốc cho ta.
Ê này, ngươi đưa ta ra khỏi đống phế tích này rồi lại chạy sau đi mà.
Ngươi bị thương ở ngực ngươi có thể chạy, nhưng ta bị thương ở chân mà!
Nóc nhà thiếu một miếng ta có thể lợp lại, giường nát thành như này, ta sửa kiểu gì đây?
Giường dư lại đều bị ta bổ ra làm củi đốt rồi đó đại ca.
Sau khi trọng thương do lăn từ nóc nhà xuống, ta kéo thân thể tàn tạ, cùng với Thúy Thúy, rưng rưng khóc thút thít cả đêm.
Lúc này, ta cực kỳ hoài niệm chiếc giường lớn siêu xa hoa mà lúc ấy hoàng đế cặn bã đá ta xuống khỏi.
Ngày hôm sau khi Trương Cố Dương đến, tỏ vẻ thật sự cảm thán với năng lực phá nhà của ta và Thúy Thúy, nhưng mà đối với việc làm thế nào để làm ra một cái giường mới, huynh ấy cũng không biết làm sao.
Ta không ôm hy vọng gì với năng lực làm việc của Trương Cố Dương, đây là người mà sửa cối xay gió bỏ đi cũng không được.
Cái cối xay gió kia ấy à, sau đó ta bớt thời giờ bảo Từ Thịnh xem thử, từ lúc cầm trong tay đến lúc hoàn toàn sửa xong, hắn dùng không đến mười phút.
Người so với người sẽ tức chết mà.
Cuối cùng ta chỉ có thể miễn cưỡng liều mạng lấy mấy tấm ván giường xếp trên mặt đất, an ủi mình coi như chiếu tatami.
Trương Cố Dương thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn với việc này, khoác lác với ta, hắn nhất định sẽ lấy một cái giường đến cho ta, cho dù là một cái giường mỹ nhân thì có sao, mùa đông cũng không cần ngủ trên mặt đất, không phải sao?
Nhưng mà không đợi hắn nghĩ ra cách vận chuyển ván giường, hoàng đế cặn bã lại muốn đến hành cung nghỉ dưỡng.
Tuổi còn trẻ, vậy mà đã bắt đầu dưỡng sinh rồi à?
Ta cảm thấy tiếc nuối vì tố chất thân thể của vị chồng trước của ta.
Trương Cố Dương chưa kịp qua đây tạm biệt ta, trái lai là Lệ Viễn mang theo một đống thuốc và đồ bổ, ngay cả cao trị bỏng và cao dưỡng ẩm cũng có, còn dặn dò Thúy Thúy một lúc lâu, bảo nàng ấy nhất định phải giám sát chặt chẽ đừng cho ta leo lên nóc nhà, sau đó mới lưu luyến không rời mà cút đi công tác.
Trước khi đi, Lệ Viễn còn cường điệu giải thích với Thúy Thúy nửa ngày, không phải hắn ta muốn đến, là Trương Cố Dương nhờ hắn ta nhất định phải đi một chuyến, đặc biệt là đến để đưa lời, sau đó còn tự ý giải thích với ta, vốn Trương Cố Dương muốn đến, nhưng mà gần đây trong nhà giục cưới nhiều quá, huynh ấy thật sự là không có thời gian rảnh, thêm nữa là hoàng mệnh đột nhiên đến, huynh ấy thật sự không có thời gian đến đây.
Đương nhiên, một nửa phía sau là hắn ta gào lên với ta, bởi vì nửa phần trước của hắn ta vừa mới nói ra, Thúy Thúy đã cầm chổi ở trong tay.
Cũng không biết đứa nhỏ này học với ai mà lại không thông minh lắm, nói cái gì không tốt, cứ nói là đến đây một chuyến không phải ý của hắn ta.
Túm lại Trương Cố Dương không bảo ngươi truyền lời thì ngươi sẽ không đến đó hả.
Thúy Thúy không cầm chổi vỗ vào mặt hắn ta đã coi như còn nhớ tình cũ với hắn.
Thị vệ tiểu ca chân trước vừa đi, sau lưng Từ Thịnh đã nhặt ra mấy thứ không phải nhu yếu phẩm trong đống đồ hắn ta đem đến, ném vào một góc.
Ta nghiêm khắc khiển trách với hành vi ăn xài phung phí, lãng phí đồ dùng này của hắn.
Nhìn người ta không vừa mắt thì được, đồ vật là vô tội, ví dụ như hộp nhân sâm kia, Trương Cố Dương kêu nó một tiếng, nó cũng sẽ không đáp lại mà…
Cùng lắm thì lần sau ta bảo huynh ấy đừng tặng thôi.
Từ Thịnh vỗ ngực bảo đảm với ta, chờ ra cung rồi hắn tặng ta gấp đôi, nhất định mọi thứ đều tốt hơn mấy cái này.
Ta vô cùng chân thành cảm tạ quyết tâm của hắn, sau đó có lòng đề nghị hắn đối mặt với hiện thực.
Với tần suất mất tích một cái là mấy tháng của hắn, ta mà trông cậy vào hắn mang đồ cho ta, còn không bằng tự nghĩ cách làm vài thứ thay thế.
Chắc là Từ Thịnh bị thái độ của ta làm cho nghẹn, một lúc lâu mà không lên tiếng, ta hoài nghi hắn lại muốn vỗ cái gì đó, cơ mà sợ lại vỗ nát đồ của ta cho nên mới không ra tay.
“Chờ nàng ra cung, ta sẽ giải thích rõ ràng hết với nàng được không?”
Ta hạ quyết tâm thử một câu.
“Bao gồm việc vào tết hoa đăng ngươi bỏ lại ta đi cứu tiểu sư muội trong lòng của ngươi?”
Dường như Từ Thịnh rất bất đắc dĩ nên thở dài.
“Ta không có tiểu sư muội.”
“Vậy thì là nữ hiệp bèo nước gặp nhau, ngươi nhất kiến chung tình?”
“Cũng không có nữ hiệp bèo nước gặp nhau.”
“Chẳng lẽ là nữ thích khách anh tư táp sảng võ công cao cường?”
“Ta sẽ không thích nàng ấy.”
“Thế hay là có một nữ thích khách anh khí bức người, đúng không?”
Từ Thịnh xoa xoa thái dương.
“Có cũng không có khả năng là người trong lòng của tại hạ.”
Ta xây xẩm mặt mày.
“Ba loại này cũng không thỏa mãn được ngươi, sao ngươi lại bắt bẻ như vậy?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Trồng Cải Thảo Ở Hậu Cung
- Chương 23