Xoạt!
Đám người xôn xao!
- Làm càn!
Có thư sinh nhảy ra ngoài, chỉ tay về phía Diệp Thiên:
- Người ta là một đôi trời sinh, trai tài gái sắc, làm gì đến lượt tên rác rưởi ngươi đứng ra phản đối?
- Một con cóc ghẻ mà cũng xứng ăn thịt thiên nga?
- Thiên chi kiều nữ như Từ phu nhân, trừ Từ huynh ra, ai có thể xứng? Ngươi đừng có không chiếm được thì buồn bực xấu hổ thành hận!
Đám người nhao nhao gật đầu, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên kiên nghị kia giống như nhìn một kẻ ngu.
- Nếu ngươi còn muốn mạng sống thì sớm cút đi, chờ Từ huynh tức giận thì đã trễ rồi.
- Đi nhanh đi, Từ huynh rộng lượng, sẽ không chú ý.
Lại có người lên tiếng, mặc dù bọn hắn cũng đố kị Từ Bắc Vọng có được kiều thê, nhưng tuyệt đối không dám biểu lộ ra.
Ở trong mắt quyền quý môn phiệt, Từ gia không tính là gì, nhưng đối với những người bọn hắn mà nói, Từ gia chính là một cây đại thụ che trời, còn dựa lưng vào Hoàng Quý Phi.
Chỉ là kiến càng, cũng muốn lay cây?
Từ vẻ mặt vân đạm phong khinh của Bắc Vọng, ngón tay gõ lên mép bàn có tiết tấu, trong lòng thầm nghĩ.
Làm nhân vật phản diện thật sự quá thoải mái, đi đến đâu cũng có người quỳ liếʍ.
Không cần giống như nhân vật chính, trời sinh một bộ mặt bị trào phúng.
- Ta không biết ngươi, ngươi đi đi.
Từ môi đỏ của Thẩm Ấu Di truyền ra âm thanh khàn khàn, nàng cực lực ngụy trang ra một bộ dáng cường ngạnh.
Nói xong yết hầu căng lên, gần như sắp hít thở không thông.
Từ Bắc Vọng thấy rất rõ ràng thủ đoạn nhỏ của nàng, không phải chỉ là muốn bảo vệ ái lang sao?
Nghe vậy, Diệp Thiên sợ vỡ mật, hắn vừa nghĩ tới hồng nhan bị ác liêu làm dơ bẩn, sát cơ trên người như thủy triều tuôn ra.
- Nếu ngay cả nữ nhân của mình mà hắn cũng không bảo vệ được thì hắn còn liều mạng tu luyện Võ Đạo làm cái gì?
- Tiểu Di, Diệp Thiên ta nguyện vì ngươi thành ma!
Huyết cừu nổi lên, đôi mắt Diệp Thiên đỏ như ác quỷ Địa Ngục, ánh mắt của hắn như muốn chém Từ Bắc Vọng thành muôn mảnh!
Vì ngươi thành ma!
Vừa nghe bốn chữ này, đại sảnh lại lâm vào yên lặng ngắn ngủi.
Trong đôi mắt đẹp của không ít nữ nhân tuổi trẻ lộ ra vẻ chua xót, bị cảm động.
Một chút quân nhân tự xưng chính phái, cũng là nhiệt huyết sôi trào, nhưng bọn hắn không dám vì chuyện này mà nói chuyện thay cho thiếu niên kiên nghị.
- Đủ rồi! So đo với loại sâu kiến như ngươi, chẳng phải là làm cho Từ huynh mất mặt sao?
- Không biết phải trái, để ta tới giáo huấn ngươi!
Tiếng hét lớn truyền khắp giữa sân, uy áp nghiêm nghị.
Người nói chuyện là một thanh niên thân thể cường kiện.
Hắn chính là Thiếu tiêu đầu của Trấn Xa tiêu cục, vẫn luôn lấy lòng Từ Bắc Vọng, ý đồ dựa vào Từ gia, nếu có thể nhờ vào đó đi theo làm tùy tùng cho quý phi nương nương, vậy chính là mộ tổ bốc lên khói xanh (đây là dấu hiệu giàu có, làm ăn phất lên, thăng quan tiến chức).
Hiện tại, đúng là lúc hắn biểu hiện.
Đám người quét mắt nhìn hai người.
Thiếu niên kiên nghị Cửu Phẩm thượng giai.
Mà Thiếu tiêu đầu Cửu Phẩm đỉnh phong, kém một cơ hội là có thể phá cảnh, huống hồ Trấn Xa tiêu cục còn có quyền thuật tổ truyền.
Hai người chênh lệch quá lớn, kết quả của trận chiến này đã chú định.
- Lý Tung ta sẽ dạy cho ngươi, cái gì là kính sợ!
Thiếu tiêu đầu giận quát một tiếng, chân khí hội tụ trên hai tay, bắn nhanh mà ra.
Diệp Thiên không hề sợ hãi, thậm chí có một chút hưng phấn.
Hắn đã mất song thân từ nhỏ, bị tộc nhân khi nhục, nhận hết châm chọc khıêυ khí©h.
Lớn lên lại bị kiểm tra ra phế mạch chi thể, bị trục xuất khỏi gia tộc, con đường cầu võ dị thường long đong gian khổ.
Nhưng hắn lại có một cảm giác ưu việt áp đảo phía trên tất cả mọi người!
- Ông!
Lý Tung đấm ra một quyền, quyền thế lại trực tiếp lật tung những cái bàn xung quanh.
Đây chính là quyền thuật kinh khủng của tiêu cục!
Đám người lắc đầu, cảm thấy đáng tiếc, thiếu niên kiên nghị nguy hiểm tính mạng rồi.
- A.
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình nhảy lên một cái, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Ầm!
Quyền chưởng va chạm.
Ánh mắt Lý Tung lộ ra vẻ kinh hãi, một cảm giác sợ hãi càn quét toàn thân, chân khí nháy mắt tán loạn.
Răng rắc.
Lý Tung ầm vang ngã xuống đất, trong miệng nôn ra mảng lớn tiên huyết, xương cánh tay đứt gãy.
- Không chịu nổi một kích.
Diệp Thiên từ tốn nói, vẻ mặt tự tin mà mạnh mẽ.
Các ngươi căn bản không biết ta là tồn tại thế nào!
Ta là người được thiên mệnh chiếu cố!
Một phế mạch chi thể, bị tộc trưởng mỉa mai vì rác rưởi của Võ Đạo, suốt đời cũng không thể đột phá Luyện Khí cảnh!
Nhưng ta có kỳ ngộ đếm không hết, có cơ duyên từ trên trời giáng xuống!
Tương lai ta tất nhiên có thể đứng lêи đỉиɦ mây, ngạo thế Cửu Châu!
Các ngươi chỉ xứng ngưỡng vọng ta, trở thành bàn đạp của ta!
- Làm sao có thể?
- Một chiêu đã bại rồi?
Đám người trợn mắt hốc mồm, quả thực bị thiếu niên kiên nghị làm cho kinh ngạc.
Yếu hơn một tiểu cảnh giới, nhưng chiến lực lại mạnh hơn nhiều như vậy.
Đó là thiên kiêu!
Chẳng lẽ thiếu niên kiên nghị này che giấu cảnh giới, hoặc là Thanh Vân bảng có bỏ sót?
Đối mặt một màn này, toàn trường chỉ có hai người không có ngoài ý muốn.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng đều chẳng muốn nhấc, hai đầu lông mày hoàn toàn chính là hờ hững.
Dù sao vị này chính là khí vận bạo rạp nhân vật chính.
Khiêu chiến vượt cấp, đám người các ngươi kinh ngạc cái gì, còn không phải là chuyện thường ngày sao.
Trong mắt Thẩm Ấu Di lộ ra dị sắc, nhưng chạm tới ánh mắt hững hờ của Từ Bắc Vọng thì lập tức trở nên lạnh nhạt.