Chương 4: Quyển 1 - Yết Kiến Nữ Nhân Vật Phản Diện, Át Chủ Bài Sẵn Sàng (1)

Yên lặng ngắn ngủi.

Một giọng già nua từ am miếu nơi xa truyền đến:

- Cút!

Sóng âm chấn động, không khí hiện ra gợn sóng, đây chính là uy lực của Tứ phẩm Tông Sư.

Ngược lại, Diêu Mạn thở dài một hơi.

Dù sao cũng là đích tôn duy nhất của Từ gia, sao nàng ta lại có thể thấy chết không cứu chứ?

Nếu như khoanh tay đứng nhìn, căn bản sẽ không đáp lời.

Từ Tĩnh đứng thẳng lôi kéo khóe mắt, không khỏi mở miệng mỉa mai:

- Ta thật muốn xem thử Diệp Thiên kia là thần thánh phương nào, mà có thể dọa nghiệt tử ngươi hoang mang lo sợ như vậy!

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Đối mặt với ánh sáng của nhân vật chính, còn là khí vận chi tử, dù sao cẩn thận cũng không sai.

Không, còn phải kỹ càng hơn một chút.

Hắn nhìn về phía Từ Tĩnh:

- Phụ thân, cho ta một chút ngân phiếu.

Sau đó lại nhìn Diêu Mạn:

- Nương, nhi tử cần lệnh bài yết kiến quý phi nương nương.

- Hả?

Diêu Mạn nhìn hắn một lát, cau mày nói:

- Ngươi còn muốn từ hôn sao?

Từ Bắc Vọng kiên quyết lắc đầu, nhưng lại không trả lời.

Vì tin tưởng nhi tử, Diêu Mạn từ gỡ một lệnh bài màu vàng bên hông xuống, đưa lên.

Từ Bắc Vọng nhận lấy, lệnh bài hiện lên hình bầu dục, mặt sau thêu một con Phượng Hoàng sinh động như thật.

Đây cũng là vé vào cửa yết kiến nữ nhân vật phản diện.

Sẽ không thật sự cho rằng loại chó mèo nào cũng có tư cách gặp nàng ta chứ?

Lệnh bài chia thành bảy đẳng cấp…

Đỏ – Vàng Chanh– Vàng- Xanh Lục– Xanh Da Trời- Xanh Lam - Tím.

Bảy màu này chính là trình độ coi trọng.



Tôn quý nhất là lệnh bài màu tím, vậy người này tuyệt đối là tâm phúc của nữ nhân vật phản diện.

Mẫu thân hắn - Diêu Mạn nắm giữ lệnh bài màu vàng, phụ thân hắn mặc dù là Hộ bộ tam bả thủ, nhưng quyền thế không bằng phu nhân, chỉ có được lệnh bài màu vàng chanh.

Chuyện này cũng biến tướng thể hiện ra, cách cục ở Từ gia là nữ cường nam yếu.

Từ Bắc Vọng cất kỹ lệnh bài, nhìn thấy một chồng ngân phiếu xếp chồng ở trên bàn.

Hắn đếm sơ qua, hài lòng gật đầu.

Không hổ là Thị Lang bộ Hộ chưởng quản tài chính.

Nhét ngân phiếu vào trong tay áo, ánh mắt Từ Bắc Vọng ngóng nhìn hoàng thành nguy nga, vô cùng lo lắng rời khỏi nhà.

………….

Thái Sơ cung, ở hoàng thành.

Cửu Châu chim đậu cá lặn, hoa cỏ tràn đầy sức sống, sương xanh vờn quanh, phảng phất giống như tiên cảnh.

Bên ngoài bờ ao ở điện Dao Quang, bầu không khí vô cùng an tĩnh.

Một đám người đang xếp hàng vô cùng ngay ngắn trật tự, chờ đợi triệu kiến.

Trên bậc cầu thang trước điện, có một thái giám mặc áo mãng bào đứng đấy, khuôn mặt lão tròn béo kết hợp với hai hàng lông mày trắng bạc.

- Tuyên, Thất Canh.

Lão thái giám hít sâu một hơi, bắt đầu hô to tuyên chỉ.

Đội ngũ bên trái ngoài cùng, một trung niên một mắt cầm lệnh bài màu xanh lục của mình, tiến vào điện.

Từ Bắc Vọng có chút im lặng, nếu tuyên gọi như vậy, lúc nào mới đến lượt hắn?

Nhưng rất nhanh, nam tử trung niên kia cười vui vẻ đi ra.

Từ Bắc Vọng rất hoài nghi, hắn ta chỉ là đi vào đập cái mông ngựa.

- Tuyên, Nghiêm...

- Chờ một chút.

Một giọng khàn khàn cản lại tiếng nói của lão thái giám đang chuẩn bị gọi tên.

Từ xa mấy cái bóng đen chớp nhoáng, trong chớp mắt đã xuất hiện trước điện, một nam tử đầu đội mũ trùm màu vàng nâu, che khuất mắt mũi.

Làm cho người kinh hãi là nhất là nam tử đội mũ trùm này vô cùng im lặng!

- Nương nương đợi ngươi đã lâu.

Lão thái giám mỉm cười.

Sau đó, lão hai tay tiếp nhận lệnh bài của nam tử mũ trùm.

Toàn thân lệnh bài toả ra tia sáng tím!



Xoạt!

Đám người vẫn luôn an tĩnh, lại bắt đầu trở nên ồn ào.

Lại là lệnh bài màu tím tôn quý nhất!

Dường như trong nháy mắt, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kính sợ.

Lệnh bài màu tím tổng cộng không có mấy tấm, chưa từng nghĩ đến hôm nay bọn hắn sẽ được tận mắt nhìn thấy.

Số ít người cúi đầu, che giấu vẻ sợ hãi dưới đáy mắt, hiển nhiên, có người đã đoán được thân phận của nam tử mũ trùm.

Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú vào quái nhân bị câm đi vào đại điện, trong lòng dâng lên sự hâm mộ mãnh liệt.

Lệnh bài màu tím thật là tốt, không vì điều gì khác, chỉ vì nó không cần xếp hàng.

Chờ đợi lâu lắc.

Đột nhiên.

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, nam tử mũ trùm từ trong điện bay ra, đập ầm ầm vào bậc tam cấp trước điện.

Nhìn qua một màn này, toàn trường đều câm như hến.

Lão thái giám ném lệnh bài màu tím trả lại cho hắn ta, nam tử mũ trùm tiếp nhận, cái trán kề sát đất ‘Cộc cộc’ đến mấy lần, lúc này mới đứng lên tập tễnh rời đi.

Đám người trao đổi ánh mắt với nhau, phỏng đoán chắc là hắn ta hành sự bất lực chọc giận nương nương.

Lão thái giám tiếp tục gọi tên:

- Tuyên, Nghiêm...

- Chờ một chút.

Một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào trắng ở gần đó, ra vẻ cấp bách:

- Ta có chuyện rất quan trọng, cần gặp mặt nương nương, cầu Ngư công công dàn xếp một chút.

Hắn ta nói xong, từ trong tay áo móc ra mấy tấm ngân phiếu, kín đáo đưa cho lão thái giám.

Sắc mặt của lão thái giám lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng.

Giằng co mấy giây, Từ Bắc Vọng mặt không đổi sắc, không chút nào cảm thấy xấu hổ, thản nhiên đi trở về đội ngũ.

- Hứ!

Ở hàng kế bên, một thanh niên một nửa mặt rổ nửa mặt sẹo mụn, mang theo âm thanh chê cười kiêu căng nói:

- Tuổi còn nhỏ, lại dám hối lộ, thật buồn cười!

Vừa dứt lời, một bóng dáng chạy nhanh đến, hét to giận dữ.