Cái này... Trên mặt Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ xấu hổ vừa đúng.
- Ngươi rất thông minh.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mấy hơi, sau đó thầm nghĩ:
- Người bình thường thật đúng là không biết đây là vật gì.
- Mặc dù nghiên mực này bình thường, nhưng trong đó lại có phong ấn một trận pháp.
- Trận pháp?
Từ Bắc Vọng hoang mang.
- Đồ ngốc.
Đệ Ngũ Cẩm Sương chửi nhỏ một tiếng, cổ tay trắng lắc nhẹ, chân khí cuồn cuộn cuốn tới.
Thân thể Từ Bắc Vọng run rẩy, trong cơ thể vang lên tiếng vù vù, một giọt máu tươi từ trên trán tự động bay vào nghiên mực.
Trong chốc lát, nghiên mực lơ lửng giữa không trung, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía.
Một l*иg giam hư ảo hiện lên ở trước mắt.
Từ Bắc Vọng kinh ngạc, nhỏ máu nhận chủ, chỉ đơn giản như vậy sao?
Cũng không phải hắn không nghĩ đến, chỉ là không dám nếm thử, lỡ như là thứ đồ tà ma gì thì sao?
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn thấu triệt tâm tư của hắn, thản nhiên nói:
- Thân ở trong l*иg giam, đối phương sẽ gặp phải áp chế, chân khí sẽ bị áp chế đến cùng một cấp bậc với ngươi.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nghiên mực, biểu lộ hơi có sợ hãi lẫn vui mừng.
Giải thích đơn giản… Mình là thanh đồng, quân địch là hoàng kim, đánh không lại thì xử lý thế nào?
Để quân địch hoàn mỹ trở thành thanh đồng là được rồi, sau đó lấy thao tác thanh đồng thuần thục đánh bại hắn.
- Võ giả vượt qua Lục Phẩm Trung Giai, trận pháp l*иg giam sẽ vỡ vụn, đương nhiên cũng có ngoại lệ.
Trong âm thanh lạnh lẽo nhưng lại mang theo lực hấp dẫn kỳ lạ tiếp tục vang lên.
Từ Bắc Vọng gật đầu biểu lộ đã hiểu rõ.
Cái gọi là ngoại lệ, đương nhiên là chỉ những thiên kiêu tác chiến vượt cấp.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng liếc xéo hắn, giọng nói đã không kiên nhẫn được nữa:
- Hiện tại có thể cút chưa?
Từ Bắc Vọng còn câu hỏi, nhỏ giọng hỏi:
- Nương nương, mang theo...
Đùng!
L*иg giam trong nháy mắt biến mất, nghiên mực chấn động mấy lần, tiến vào trong thân thể Từ Bắc Vọng.
Không, chỉ là trên y phục.
Ống tay áo trắng như tuyết xuất hiện một hình thêu nghiên mực sinh động như thật.
Từ Bắc Vọng rất cung kính nói:
- Quấy rầy nương nương, ti chức xin cáo lui.
Nói xong, hắn không dám lưu lại, bước nhanh rời khỏi.
Thật ra hắn đang muốn đòi hỏi một túi đựng đồ, dù sao đoạt bảo là đòn sát thủ của hắn, bảo bối chồng chất thành núi, làm sao cất giữ cũng là một vấn đề lớn.
Đáng tiếc túi trữ vật quá trân quý, hắn chỉ có chút công lao ít ỏi đối với nữ nhân vật phản diện, tạm thời không có tư cách đòi hỏi.
Đi đến cạnh tấm màn lụa, Từ Bắc Vọng quỷ thần xui khiến quay đầu lại nói:
- Nương nương, ta sẽ cố gắng!
Vừa dứt lời.
- Ồn ào!
Đệ Ngũ Cẩm Sương không nhịn được cuối cùng cũng tức giận, không trung xuất hiện lưỡi dao gió, vung mạnh về phía Từ Bắc Vọng.
Ầm!
Từ Bắc Vọng căn bản chống cự không được, đầu óc đứng ngốc ra, thân thể bị nện bay lên không trung.
...
Phố dài ồn ào nào nhiệt đột nhiên lâm vào yên tĩnh.
- Bảo vật!
Trên mặt bách tính và du khách lộ vẻ hưng phấn, tất cả đều chỉ về phía bóng đen trên trời.
Chí bảo trên trời rơi xuống, có khả năng là của cường giả.
Keng!
Binh khí ra khỏi vỏ!
Ngay khi võ giả đang kích động, bóng đen nhanh chóng rơi xuống.
Chờ thấy rõ ràng, bách tính đều kinh hãi, không ngờ lại là một người.
Oanh!
Hoàn toàn yên lặng.
Nền đá lõm xuống một hố sâu, quanh mình quanh quẩn l*иg khí màu tím, Từ Bắc Vọng toàn thân vô cùng đau nhức.
Đám người kinh dị, không ngờ vị công tử tuấn mỹ này lại bình yên vô sự, chuyện này không khỏi cũng quá kinh khủng.
Từ Bắc Vọng đón lấy vô số ánh mắt, bình tĩnh ung dung đứng dậy.
Hắn chắp tay ở phía sau, bình tĩnh nói:
- Trên trời cao, phong cảnh cũng không tệ lắm.
Xoạt!
Phố dài lớn như vậy trở nên xôn xao.
Lên trời ngắm cảnh!
Bốn chữ kiệt ngạo đến không ai bì nổi, lại bị nói thành hời hợt như vậy.
Giống như thương khung ở trong mắt hắn cũng chỉ như thế mà thôi.
Sau khi đám người chấn kinh thì không khỏi cảm nhận được ngăn cản cực lớn.
Ở cùng một thời đại với người này, quả là bi ai, là bất hạnh.
Cho dù là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm thì cũng chú định sẽ bị ánh sáng của hắn che lấp, biến thành lá xanh làm nền.
Đom đóm há có thể tranh ánh sáng với mặt trăng?
- Ai!
Võ giả tuổi trẻ tự cho là mình có thiên phú dị bẩm, than thở một tiếng thật dài.
Mà thanh niên mặc áo bào trắng kia đã sớm đi xa.
...
Nếu vừa rồi không có l*иg khí hộ thể, ta có thể bị té thành bùn nhão hay không?
Trải qua lần này, Từ Bắc Vọng đã chắc chắn, định luật vạn vật hấp dẫn vẫn thích hợp với võ đạo của thế giới này...
Mang theo tâm trạng nhẹ nhõm, Từ Bắc Vọng trở lại Từ phủ.
Hoa Uyển ờ phía tây, trong ao có tám chín gốc hoa sen, mười mấy con cá chép to béo đang bơi qua bơi lại trong ao.
Thời gian đầu thu, lá vàng phủ kín vườn hoa đá cuội, không có người quét dọn, lộ ra cảm giác đơn côi.
Một thiếu nữ mặc váy xoè màu xanh lá ngồi xổm ở bên cạnh ao, bưng một chiếc bát sứ nhỏ, ném thức ăn cho cá vào trong hồ nước, khiến cho đàn cá chép vui sướиɠ.
Gió nhẹ thổi qua, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong bờ mông đẫy đà.
Từ Bắc Vọng thu hồi ánh mắt, thân ảnh biến mất ở cuối hành lang.
Thẩm Ấu Di dừng lại công việc cho cá ăn, ánh mắt của nàng có chút hoảng hốt và mê mang.
Nàng hình như chưa từng nghĩ rằng người này vẫn có một mặt lạnh lùng như vậy.