Thị Lang Hộ bộ, Mai Hoa Ti Phó Thiên Hộ lại như thế nào? Căn bản không có tư cách nhúng tay vào nội vụ Lục Phiến Môn.
Trừ phi vị độc phụ ở Dao Quang Điện tạo áp lực.
Nhưng độc phụ kia, một sự tồn tại bễ nghễ thiên hạ, thực sẽ trợ giúp hắn trốn tránh nhiệm vụ?
Hoang đường!
Độc phụ chưa từng nuôi phế vật!
Nhan Giới lặng lẽ dò xét Từ Bắc Vọng.
Canh tổ này vẻ bên ngoài hào nhoáng, nhưng nguy hiểm bên trong thực sự quá lớn.
Đối mặt với ác ý nhằm vào, người này vẫn tỉnh táo, mang theo biểu cảm lạnh lùng, là người có bụng dạ cực sâu!
Kết hợp với trận chiến đêm đó ở Thái Bạch lâu, mỹ nam họ Từ này không đơn giản!
Vì hòa hoãn không khí, Nhan Giới nũng nịu nói:
- Từ công tử, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ được tiến vào Tàng Kinh Các của hoàng thất, chọn lựa một bản công pháp Huyền giai.
Từ Bắc Vọng rất bình tĩnh gật đầu, trong mắt hắn lộ ra hàn ý làm cho người ta không rét mà run:
- Tây Môn tổ trưởng, ngươi chỉ đường đi.
Chạm đến tia ánh mắt kia, Tây Môn Ẩm Nguyệt ẩn ẩn có chút tim đập nhanh.
Nàng không nhịn được có chút bật cười, mình không ngờ lại suýt nữa bị dọa?
- Mang Sơn ngay ở bên ngoài Kinh Thành, không cần chuẩn bị thêm gì đâu, đêm nay thừa dịp trời tối diệt Heo Yêu.
Vứt xuống câu nói này, Tây Môn Ẩm Nguyệt phất tay áo rời khỏi.
Nhan Giới cầm theo váy áo đuổi theo, đi vài bước, quay người cố ý nhắc nhở:
- Từ công tử, đây là một con Heo Yêu quỷ dị, có thể phân thân, thực lực không thể khinh thường.
Ngụ ý, với thực lực này của ngươi hay là mang nhiều chút bảo vật phòng thân.
Nhìn qua bóng lưng nửa nam nửa nữ kia, sắc mặt của Từ Bắc Vọng trở nên sâu thẳm, không phân biệt vui mừng hay tức giận.
...
Trong hành lang, Nhan Giới cực kỳ không hiểu:
- Tây Môn muội muội, làm gì lại mang theo kẻ vướng víu này? Dựa vào quyền thế của tổ trưởng, bất cứ lúc nào có thể tìm được cơ hội diệt trừ một kẻ như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, như phái Từ Bắc Vọng ra ngoài, trên đường sắp xếp sát thủ. Nhưng bây giờ là cùng một chỗ chấp hành nhiệm vụ, nếu như Từ Bắc Vọng không có trở về, vậy muội muội chính là bia sống, chuẩn bị tiếp nhận sự trả thù mãnh liệt từ Từ gia.
Tây Môn Ẩm Nguyệt không có trả lời.
Kỳ thật nàng thật không có muốn gϊếŧ Từ Bắc Vọng, Từ Bắc Vọng vừa chết, hậu quả cũng không phải là nàng có khả năng tiếp nhận.
Huống hồ nàng với Từ Bắc Vọng cũng không có thù hận lớn như vậy.
Nàng chỉ muốn cho ác liêu một bài học sâu sắc, tốt nhất là bị Heo Yêu đánh thành tàn phế.
Trước đây, kẻ này làm nhiều việc ác thì cũng thôi đi, trước mặt mọi người ngỗ nghịch nàng, nàng cũng có thể nhịn.
Đáng tiếc Từ Bắc Vọng, tên cẩu tặc kia trắng trợn cướp đoạt nữ nhân, loại hành vi này khiến Tây Môn Ẩm Nguyệt thống hận đến cực hạn!
Đây chính là thiên chi kiêu nữ của Thẩm gia, Thẩm Ấu Di đứng trên Thanh Vân Bảng, một thiếu nữ tuyệt mỹ dịu dàng.
- Mặc dù ta chưa từng gặp mặt qua Thẩm Ấu Di, nhưng đều là nữ tử, ta nhất định phải vì nàng ấy đòi lại cái công đạo.
Sắc mặt của Tây Môn Ẩm Nguyệt càng trở nên lạnh lẽo, sải bước đi xa.
……………
Thái Sơ Cung.
Ngư công công mày trắng run run một chút, trêu tức nói:
- Số lần ngươi yết kiến cũng quá thường xuyên rồi đấy?
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng không đổi sắc, còn đưa lên cho lão thái giám một ánh mắt đơn thuần lại trung thành.
Vì sao kiếp trước các minh tinh đều phải tập luyện vẻ mặt của mình hằng ngày? Không phải chính là vì để duy trì tần suất được lộ ra trước công chúng sao.
Người ủng hộ nương nương trải rộng khắp thiên hạ, ta không lộ mặt nhiều lần để cho nàng ấy thấy sự tồn tại của ta, sợ lão nhân gia nàng ấy sẽ quên ta mất.
Bởi vì là yết kiến, nên theo thường lệ hắn phải xếp hàng.
Sau thời gian chờ đợi dài dằng dặc, một tiếng thông bẩm, Từ Bắc Vọng đi theo sau lưng cung nữ vào vườn Ngự Uyển.
Trên mặt hồ nước lượn lờ sương mù, chính giữa có một lầu các rộng lớn nhô lên, cây liễu mọc xung quanh, lan can quấn lụa màu.
- Ầm!
Nữ nhân vật phản diện hung hăng vung mạnh, giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung màu vàng, xuyên thẳng đến Long Môn, đập ầm ầm lên phía trên trời cao.
- Bóng tốt, rất hay!
Dưới cây liễu, Từ Bắc Vọng phát ra reo hò nhiệt liệt.
Từ ánh mắt của hắn, nữ nhân vật phản diện mặc váy áo màu tím phất phới, giống như một bức tranh thủy mặc tuyệt mỹ.
Loại tiên vận siêu nhiên này giống như bẩm sinh, Từ Bắc Vọng chưa bao giờ thấy người có khí chất mang đến cảm giác giống như thế.
Nàng có thể giống như học muội mặc đồng phục tơ trắng, ngây thơ thanh thuần, lại giống như mỹ phụ nữ bóp ra chất mật.
Từ Bắc Vọng chỉ có thể nghĩ đến một từ - Thần bí.
Đúng, chính là thần bí khó lường.
Loại nhân vật này không nên tồn tại ở trong nhân thế.
- Đến đây!
Một tiếng quát lạnh đánh gãy suy nghĩ rời rạc của Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng đi về phía giường gấm, dừng bước ở ngoài mấy trượng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nghiêng dựa lưng lên trên giường rộng, bưng Tuyết Ẩm Tử lên nhấp một ngụm, lười biếng nói:
- Nếu ngươi rảnh như vậy thì Thái Sơ Cung cũng đang thiếu mấy thái giám quét rác đấy.
Từ Bắc Vọng sớm quen với phong cách của nữ nhân vật phản diện, nhanh chóng dùng hai tay dâng nghiên mực, tất cung tất kính nói:
- Đây là ti chức hiếu kính cho nương nương.
Đôi mắt màu xanh của Đệ Ngũ Cẩm Sương biếc nhắm lại, khẽ cười nói:
- Ngươi coi bản cung là người nhặt ve chai sao?