Chương 17: Quyển 1 - Đến Gần Hơn Với Lệnh Bài Màu Tím

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng không chút cảm xúc, ánh mắt của hắn lại dừng trên móng tay sơn đỏ của nàng.

- Nhìn cái gì? Cút!

Tây Môn Ẩm Nguyệt vô ý thức rút tay về, quát to lên.

- Móng tay của tổ trưởng thật là sạch sẽ.

Từ Bắc Vọng nở nụ cười có chút ý vị thâm trường, sau đó chậm rãi rời khỏi căn phòng.

Trong chính sảnh của Canh tổ, trên bàn trà chất đầy sách vở, mười mấy tên bộ khoái cấp thấp đều đang vùi đầu bận rộn.

Từ Bắc Vọng tiếp nhận phiếu điểm danh, đồng ý tất cả điều khoản ở phía trên, sau đó đi vào phòng Bộ khoái của mình.

Điểm danh chính là đánh dấu.

Từ Bắc Vọng không khỏi nói thầm, vì sao ta không thể đánh dấu Như Lai Thần Chưởng?

...

Phòng bộ khoái rộng rãi, Từ Bắc Vọng ngồi trên ghế, ngón tay nhéo nhéo huyệt Thái Dương.

Tại sao hắn phải giấu giếm, lại còn làm cho Diệt Tuyệt chán ghét hắn hơn?

Có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, Diệt Tuyệt là người thuộc phe của Hoàng Hậu.

Bây giờ, trên triều đình Đại Càn có phe của Hoàng Hậu, phe của Hoàng Quý Phi, và phe của Bảo Hoàng, ba thế lực này có thể nói đánh đến thiên hôn địa ám.

Ngoại trừ Thiên Cơ Các thần bí ra thì bất luận nơi hẻo lánh bí ấn nào trên thiên hạ cũng có dấu vết đấu tranh của đảng phái.

Làm tùy tùng của nữ nhân vật phản diện, lập trường của Từ Bắc Vọng sẽ không dễ dàng dao động.

Nếu lập trường đã đối lập, vậy thì tự động tính vào trại địch.

Diệt Tuyệt hỏi cái gì, vậy hắn đương nhiên cái gì cũng không biết.

Nguyên nhân thứ hai.

Hiện tại, Diệp Thiên chính là Chuột Tầm Bảo của Từ Bắc Vọng.

Chuột Tầm Bảo càng biết điều càng tốt, tốt nhất làm được đến mức không có tiếng tăm gì.

Đừng vì du͙© vọиɠ hèn mọn, chờ góp đủ bảo bối một lần quay lại trang bức hắn là được.

- Cốc cốc…

Tiếng đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Từ Bắc Vọng.

- Tiến vào đi.

Một nam nhân xấu xí đẩy cửa đi vào, nghiêng vai nịnh nọt nói:



- Bắc Vọng, vừa rồi cảm ơn ngươi đã giải vây, Diệt Tuyệt không nhằm vào ngươi chứ?

Thấy gương mặt này một lần nữa, Từ Bắc Vọng lại nhớ tới đội trưởng Giả Quý Giả, hắn mỉm cười nói:

- Tiện tay mà thôi.

- Hắc hắc...

Lưu Miêu chắp tay, thái độ dị thường sùng kính:

- Sau này ở Canh tổ, xin Bắc Vọng huynh quan tâm nhiều hơn.

- Đâu có đâu có.

Từ Bắc Vọng tùy ý trả lời qua loa.

Hai người nói chuyện phiếm một lát, Lưu Miêu nói đến chuyện bát quái vừa nghe được:

- Đêm qua, nhi tử của Thôi Các lão bị chém đầu, triều chính chấn kinh.

- Ồ?

Thân thể Từ Bắc Vọng hơi nghiêng, giả ra một bộ bộ dáng kinh hãi.

Lưu Miêu tới gần một chút, thần bí nói:

- Trên phố có lời đồn, nghe nói là Hoàng Hậu không chờ được nữa nên mới động thủ.

- Ngươi nói nhằm vào Thôi Các lão thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại làm cho lão nhân gia tiếp nhận nỗi thống khổ mất con, Võ hoàng hậu này thật là lòng dạ như rắn rết.

Vừa dứt lời.

- Gâu gâu gâu!

Một con chó với bộ lông màu xám tráng, mập mạp ghé vào ngưỡng cửa.

Lưu Miêu thấy thế, lập tức cung kính xoay người.

Nó run run cái mũi đen, chó nói tiếng người:

- Từ Bắc Vọng, nương nương truyền triệu.

- Làm phiền.

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu.

Con chó to lớn “Hưu” một tiếng, biến mất không thấy gì nữa.

Bên cạnh Lưu Miêu lập tức ném ra ánh mắt hâm mộ, có thể yết kiến quý phi nương nương đã không phải là được trọng dụng bình thường.

Biểu cảm của Từ Bắc Vọng ngược lại không thay đổi gì, trong lòng của hắn nắm chắc, đại khái là chuyện Tự Ma.

...

Dao Quang Điện.



Ngư công công với hai hàng lông mày trắng vẫn đứng hầu ở trên điện.

Hắn vừa nhìn thấy Từ Bắc Vọng đã lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nói:

- Đi vào đi.

Từ Bắc Vọng xuyên qua hành lanh vờn quanh ngoại điện, đi vào nội điện.

Khí tức lạnh lẽo quen thuộc, nhưng trước điện còn đứng một nam tử trung niên mặc áo bào tím.

Thân hình hắn hơi còng xuống, lúc đầu khuôn mặt hắn nho nhã, bây giờ đã hiện đầy chán nản và tang thương.

Từ Bắc Vọng ở bên cạnh cúi người cúi đầu.

- Nén bi thương, ngươi yên tâm, cho dù bản cung đào ba thước đất cũng sẽ tìm ra hung thủ gϊếŧ người.

Đệ Ngũ Cẩm Sương mặc một bộ váy xoè màu tím, trầm giọng mở miệng, mắt phượng màu xanh giống như phỉ thúy bắn ra sát khí bốn phía.

Trong ánh mắt Thôi Hữu Phủ vừa bi thương vừa ẩn chứa cảm kích, khom người nói:

- Đa tạ nương nương báo thù cho hạ quan.

Nói xong, hắn tập tễnh cáo lui rời khỏi.

Đợi nội điện chỉ còn hai người, Từ Bắc Vọng từ đầu đến cuối cúi đầu, không dám đi nhìn trộm đôi chân ngọc tuyệt phẩm kia, sợ hợp kim titan đốt mù mắt chó.

Gương mặt nữ nhân vật phản diện cao quý lãnh diễm, thần thái lười biếng nói:

- Tin tức của ngươi rất có giá trị.

Ông!

Một cái lệnh bài màu hồng lơ lửng giữa không trung.

Từ Bắc Vọng như nhặt được chí bảo, cung kính cất lệnh bài màu hồng vào trong tay áo.

Đây là khoảnh khắc mang tính lịch sử!

Mặc dù chỉ là lệnh bài màu hồng cấp thấp nhất, nhưng đã đến gần lệnh bài màu tím hơn một bước.

Từ Bắc Vọng suy đoán, lúc Thôi Trưởng Tử ký kết khế ước với Mị Ma, phẩm cấp khẳng định không thấp.

Ông!

Đột nhiên, ánh sáng chân khí cuồn cuộn, một luồng ma khí nồng nặc di động, khí hải trong cơ thể Từ Bắc Vọng rung chuyển thấp thỏm.

Giữa không trung lơ lửng một cây Kỳ Phiên rộng năm tấc, màu đỏ máu bị sương mù màu đen quấn quanh.

Khu Ma Phiên!

Lấy Ma Nguyên trong cơ thể tà ma, lại rót vào chân khí cuồn cuộn, luyện chế thành Kỳ Phiên.

Có được lá cờ này, lúc rơi vào tình huống thực lực chênh lệch không lớn, có thể dễ như trở bàn tay trấn áp tà ma cấp cao.