Chương 15: Quyển 1 - Lục Phiến Môn, Canh Tổ

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ kia, khí chất cử thế vô song, để một vài nữ bộ khoái mới say mê.

Trên phố lưu truyền Từ công tử làm vô số việc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.

Đây tuyệt đối là lời đồn!

Hắn đẹp trai như thế, làm sao sẽ là người xấu?

Nếu thật, nô gia các nàng tình nguyện cho hắn làm chuyện xấu.

...

Lục Phiến Môn dựa vào thiên can phân tổ. (Thiên can (天干) với địa chi (地支) là hai khái niệm cổ xưa bậc nhất trong văn hoá cổ Trung Hoa)

Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.

Toà nhà cao phía đông, phía trên tấm biển treo trên cao có một chữ ‘Canh’.

Trên giáo trường, lít nha lít nhít người áo đen, hơn trăm người.

Bọn hắn đều là bộ khoái mới được tuyển vào của Lục Phiến Môn, được xem là tín ngưỡng trừ hại cho dân.

Đương nhiên, trong đó không thiếu người dựa vào quan hệ trà trộn vào.

Dù sao Lục Phiến Môn có bổng lộc cao, địa vị cao, toàn thân áo đen đi ra ngoài uy phong hiển hách, ai dám bất kính?

Mấu chốt là, nếu như phá án biểu hiện xuất sắc được nhân vật lớn nhìn trúng, đó chính là trực tiếp một bước lên mây.

Đám người huyên náo ồn ào, nghị luận ầm ĩ, đều đang mặc sức tưởng tượng tương lai của mình.

- Đạp!

- Đạp đạp!

Tiếng bước chân gấp rút, mà rất có uy thế vang lên.

Rất nhiều bộ khoái hiểu biết về Canh Tổ lập tức im lặng, hình như cực kì lo lắng.

Sáu nữ tử tư thế hiên ngang, mặc váy đen từ trong hành lang đi tới.

- Chào Tổ trưởng!

- Chào Tổ trưởng!

Đám người đều nhịp hô to.

Bên trái xuất hiện một nữ nhân với vẻ mặt chanh chua, hắng giọng một cái, lớn quát lên:

- Về sau nhớ rõ sáu gương mặt của chúng ta.

- Chúng ta tới, chính là điểm danh.

- Ngoại trừ sáu người chúng ta, không cần biết là ai, các ngươi đều không được nghe theo.

- Rõ chưa?

Tiếng nói vừa dứt, bọn bộ khoái mới vào giọng nói như chuông đồng:



- Đã rõ!

Một cô gái khác gật đầu, ánh mắt nàng cung kính nhìn bên cạnh, trịnh trọng nói:

- Ta giới thiệu một chút, đây là Tổ trưởng Canh tổ của Lục Phiến Môn của vương triều Đại Càn chúng ta, Tây Môn Ẩm Nguyệt.

- Gọi tổ trưởng.

Đám người nhìn qua nữ tử đứng ở giữa, một đầu tóc quăn áo choàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng nhìn lên ——

Cực kỳ sát khí!

Đúng, chính là loại cảm giác như ai thiếu nàng tám vạn lượng bạc.

Bọn bộ khoái mới cũng chỉ dám nói thầm ở trong lòng, trên mặt rất là cung kính hô:

- Chào Tổ trưởng!

- Chào Tổ trưởng!

Âm thanh đâm rách trời xanh, quanh quẩn không dứt ở hiện trường.

Tây Môn Ẩm Nguyệt, Tổ trưởng Canh tổ, một trong tứ đại bộ phái nổi tiếng của Lục Phiến Môn, đứng thứ chín Thanh Vân Bảng, người giang hồ gọi là Diệt Tuyệt.

Nàng có bao nhiêu hung ác?

Cửu Nam!

Chỉ hai chữ, cũng khiến người ta rùng mình.

Nàng vô cùng căm hận nam nhân, sự căm hận đó phát ra từ trong lòng, xem mọi hành động nam nhân làm là vụng về thô bỉ.

Khi nàng điều tra vụ án, chỉ cần hung thủ là nam, mặc kệ là người hay yêu, rút kiếm ra đều thành thái giám, bị xử cực hình, hoặc thiến.

- Canh tổ chúng ta phá án và số lượng kẻ phạm bị bắt giam, ở Lục Phiến Môn vẫn luôn duy trì trước vị trí thứ ba, ta hi vọng chư vị không làm mất uy danh của Canh tổ.

Nữ Phó tổ trưởng khàn khàn to giọng hét lớn, một câu truyền khắp bốn phía.

Nhóm bộ khoái mới ra vẻ nhiệt huyết, nhao nhao kêu gào muốn giành lấy vị trí thứ nhất.

Bỗng nhiên.

- Cút ra ngoài.

Âm thanh tràn đầy sát khí khiến võ đài lâm vào yên tĩnh.

Tây Môn Ẩm Nguyệt hắc tay áo một cái, một thanh phi tiêu treo ở trên đầu một nam tử.

Nàng lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn giấu hộp cơm?

Nam tử ước chừng ba mươi tuổi, dáng người da bọc xương, mắt nhỏ nghiêng xâu, dưới cằm có vài sợi râu.

Tay hắn vác ở sau lưng có mang theo một hộp đựng thức ăn, nghĩ đến là không kịp dùng đồ ăn sáng.



- Lập tức cút ngay ra Lục Phiến Môn!

Không nghe giải thích, phi tiêu của Tây Môn Ẩm Nguyệt đã ghim vào hộp cơm, hộp cơm nổ tung lên.

Tên bộ khoái mới này run lẩy bẩy, chỉ vì hộp cơm, đã chạm tới ranh giới cuối cùng của vị Diệt Tuyệt này?

Bọn hắn chỉ có thể cho vị huynh đài này một ánh mắt thương hại.

Lưu Miêu đầy bụng ủy khuất, đứng thẳng đảo quanh mắt nhỏ, nhưng không có xê dịch bước chân.

- Lại không cút, đừng trách ta vô tình.

Con ngươi của Tây Môn Ẩm Nguyệt trở nên lạnh lẽo, sát ý ngút trời tập tring về phía Lưu Miêu.

Đúng lúc này.

- Tây Môn tổ trưởng thật là có uy danh, không biết còn tưởng rằng là Chí Tôn xuất thế.

Tiếng nói ôn nhuận truyền đến, một đạo áo bào trắng chắp tay mà tới.

Đám người xôn xao!

Tôn đại thần của Canh tổ, Từ Bắc Vọng!

Hắn chỉ là bộ khoái bốn sao, ở trong Canh tổ, còn thua cả bộ khoái năm sao, càng đừng nói tới Tổ trưởng Diệt Tuyệt cao cao tại thượng.

Nhưng dựa vào trận chiến tối hôm qua, thanh danh vang dội hiển hách!

- Vì sao đến trễ?

Nữ nhân kia vẫn cố gắng duy trì giọng chanh chua, nhưng âm thanh đã dịu hơn mấy phần, nghĩ đến cũng có chút kiêng kị.

- Có việc nên đến trễ.

Từ Bắc Vọng hững hờ trả lời, sau đó chỉ vào nam nhân xấu xí:

- Vị này là người của quý phi nương nương, trước khi tổ trưởng hạ quyết định xin hãy nghĩ lại.

Vẻ mặt của Lưu Miêu hiện lên sự cảm kích, trước khi gia nhập Lục Phiến Môn, tỷ tỷ đã dặn dò phải theo sát bước chân của Từ Bắc Vọng.

Tây Môn Ẩm Nguyệt nghe vậy, khóe môi nàng hiện lên một vòng cười lạnh:

- Chó mèo hoang gì đó, đều nói là người của nương nương, ngươi cho rằng ta không dám động đến hắn?

- Canh tổ do Tây Môn Ẩm Nguyệt ta định đoạt!

Một câu khiến không khí chấn động, phi tiêu bay ra.

Bên kia cũng tương tự, khí thế bắt đầu nghiêm túc, một chưởng cực kì khủng bố cách không oanh ra.

Chưởng khí và phi tiêu va chạm.

Đám người chấn kinh!

Động thủ!

Ngày đầu tiên bọn hắn nhập chức, đã thấy được một màn đặc sắc như thế.