Chương 13: Quyển 1 – Nhặt Được Bảo Vật

Gió đêm thổi mạnh, Kinh thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, gần sáng xa tỏ.

Trong thùng xe chưa đốt đèn dầu, gương mặt tuấn mỹ kia một nửa ẩn trong bóng đêm.

- Ngươi muốn hỏi cái gì, ta toàn bộ nói cho ngươi biết.

Giọng của Thẩm Ấu Di khàn khàn phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Người người ngồi diện nàng vẫn như cũ im lặng không lên tiếng.

- A...

Đột nhiên một tiếng cười nhạo vang lên, Từ Bắc Vọng nửa khép mắt, thản nhiên nói:

- Ngươi cho rằng ta sẽ hỏi cái gì? Ngươi với hắn quen biết như thế nào? Hắn vì sao lại ra tay đối với ta?

- Thật có lỗi, một chút hứng thú ta đều không có.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Ấu Di có chút cứng đờ.

Nàng không phát hiện được bất kỳ gợn sóng nào từ trong giọng nói bình thản kia, như hắn thật sự không thèm để ý.

Trong chớp mắt, đáy mắt của Thẩm Ấu Di bắt đầu rơi lệ.

Vậy ngươi tại sao lại muốn nữ ma đầu tứ hôn, chia rẽ ta với Diệp lang?

Nàng hít sâu một hơi, đè lại chán ghét nơi đáy mắt:

- Chỉ cần ngươi buông tha Diệp Thiên, ta nguyện ý trở thành một người thê hiền.

Trên mặt Từ Bắc Vọng vẫn như cũ, một nụ cười cũng không có, bình tĩnh nói:

- Từ mai, chuyển vào Từ phủ.

Oanh!

Thẩm Ấu Di như bị sét đánh, thân thể mềm mại của nàng khẽ run.

Mặc dù đã sớm chấp nhận số mệnh, nhưng nghĩ đến mình bị tên ma đầu này đặt ở dưới thân, cỗ cảm giác khó chịu kia để nàng thở không nổi.

Từ đây về sau, nàng đã mất đi tự do, biến thành đồ chơi trong lòng bàn tay của hắn.

Từ Bắc Vọng nhìn kỹ vào con ngươi đỏ lòm của nàng, âm thanh hờ hững vang lên:

- Ngươi có thể cút.

Thẩm Ấu Di cười thảm một tiếng, không nói một lời đi xuống xe ngựa.

Dưới ánh lửa ngọn đuốc, thân thể của nàng tuyệt mỹ nhưng bóng lưng lại tràn đầy chua xót và bi thương thảm thiết.

Từ Bắc Vọng lưng tựa vào thành xe, híp híp mắt.

Trong nháy mắt vừa rồi, sát ý của mình muốn phá kén mà ra, liền muốn dùng một nữ nhân để chút giận, nhưng rất nhanh hắn đã kiềm chế được.

Nữ nhân này là một công cụ tốt, có nàng trong tay, lo gì Diệp Thiên không đến cửa đưa hồng bao?



Hiện tại, mục tiêu cuối cùng của Từ Bắc Vọng chính là vì hai mươi năm sau, nắm bắt được cơ duyên kinh thiên kia, có thể thay đổi được đại lục Cửu Châu.

Tất cả mọi người đều là công cụ và con đường giúp hắn đi đến đỉnh phong, người cản trở hắn, sẽ bị gϊếŧ không tha.

Người có lợi, hắn không tiếc chạy theo nịnh nọt như vịt.

Đương nhiên, đối tượng có thể khiến cho hắn muốn nịnh nọt, chỉ có Đệ Ngũ Cẩm Sương.

Chỉ cần ôm chặt đùi của nữ nhân vật phản diện này, là chuyện đầu tiên cần giải quyết.

...

Từ phủ.

Trên mặt của Diêu Mạn lộ ra sự lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.

Nghe được tiếng bước chân của nhi tử, nàng vội vàng chạy ra nghênh đón:

- Vọng nhi, nếu không từ hôn đi, nha đầu Thẩm gia này tính cách lạnh lùng, lại đào hoa, thực sự không xứng với ngươi.

Nàng tình nguyện nhận trừng phạt từ nương nương, cũng không muốn nhi tử bị cường giả Nhất phẩm nhớ thương.

Đây chính là Thánh Cảnh!

Cơ hồ là nhân vật đỉnh phong ở Cửu Châu.

Mặc dù chỉ là một sợi hồn phách, nhưng cũng không phải Vọng nhi có thể trêu chọc được.

Mặt của Từ Bắc Vọng không đổi sắc, cười nói:

- Từ hôn? Từ gia chúng ta còn có mặt mũi hay không?

Diêu Mạn lòng còn sợ hãi:

- Thế nhưng là...

- Nương.

Từ Bắc Vọng chặn đứng nàng:

- Ngươi yên tâm, khi hắn còn sống đều không thể tạo ra sóng lớn, sau khi chết còn có thể nghịch thiên hay sao?

Diêu Mạn không tự giác gật đầu, chung quy vẫn chỉ là một sợi hồn phách.

Hai hàng lông mày của nàng lại nhíu lại:

- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, loại tồn tại này làm sao không có đồ đệ?

Vẫn là nhi tử quá được cưng chiều, sợ Từ Bắc Vọng gặp chuyện không may.

Từ Bắc Vọng hơi im lặng, tùy ý nghĩ ra lời hoang đường:

- Yên tâm đi, ta thật ra đang câu dẫn.

Hoắc!



Liên tưởng đến nhi tử tiến cung, theo bản năng suy nghĩ theo thói quen, Diêu Mạn như hiểu rõ.

- Chẳng lẽ là nhiệm vụ của nương nương?

Giọng nói của nàng có chút kích động.

Cứ như vậy nói, nhi tử có hi vọng trở thành thân tín của quý phi nương nương!

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu:

- Cho nên nương cũng đừng lo lắng, đừng nhắc lại chuyện từ hôn, cũng đừng làm cho Thẩm gia khó xử.

Từ hôn sẽ xáo trộn kế hoạch cắt rau hẹ của hắn.

- Mấy ngày trước, ngươi còn hô to muốn hủy hôn.

Diêu Mạn hung hăng liếc hắn một chút.

Từ Bắc Vọng cười cười, không có giải thích thêm, liền rời đi trước.

...

Trong căn phòng tu luyện u ám yên tĩnh.

Trong lòng của Từ Bắc Vọng đang dâng lên sự mong đợi, lấy ra bốn kiện bảo bối đặt trên bàn.

【 Một bản bí tịch, Thiên La Nhiễu Chỉ Kiếm. 】

Kiếm pháp Địa giai hạ phẩm!

Công pháp chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, một bộ kiếm pháp Địa giai đủ để dẫn phát oanh động trong giang hồ, cường giả Tứ phẩm đều sẽ đỏ mắt vì nó.

- Dù sao ngươi cũng là nhân vật chính, vì sao lai cất giữ món đồ rác rưởi này!

Từ Bắc Vọng khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Hắn không luyện kiếm, công pháp phẩm cấp cao hơn cũng là gân gà (đồ bỏ đi).

【 Một nửa đường vân pha tạp mảnh vỡ. 】

Theo như kịch bản cũ, tập hợp đủ mảnh vỡ mở ra bí cảnh, thu hoạch chí bảo.

Quá trình thu thập tự nhiên phải trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, không phải người có đại khí vận thì không thể.

- Chuột Tầm Bảo, ta không làm được, nhiệm vụ này liền dựa vào ngươi.

Từ Bắc Vọng khẽ cười một tiếng, ánh mắt hắn di chuyển đến một cái bình linh khí nồng đậm.

【 Địa Tâm Thối Thể Nhũ. 】

Hiệu quả: Cải thiện khí hải, tăng thêm tốc độ tu luyện.

Đối căn cốt kém võ giả mà nói chính là thần dược!

Bình Địa Tâm Thối Thể Nhũ này đại khái còn có ba phần tư.