Trong mắt Từ Bắc Vọng hơi có vẻ oán giận.
- Ầm!
Giống như tiếng nổ từ khí cầu, chân khí xung quanh Diệp Thiên tăng vọt, cả người lộ ra uy áp khϊếp người.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, trong mắt bắn ra hàn mang đáng sợ.
Bát Phẩm hạ giai!
- Là lúc giải quyết ân oán.
Diệp Thiên lắc lắc cái cổ, chân khí ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén phóng lên tận trời, kiếm thế kinh khủng gần như khiến người vây xem ngạt thở.
Một tia khí tức đã làm cho những người có tu vi thấp sợ hãi.
Ong ong ong!
Không khí chấn động, lợi kiếm mang theo vô thượng sát ý, đâm nhanh về phía Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng mặt không cảm xúc, chỉ là thản nhiên nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi đi được sao?
Tay vỗ dây đàn, như thủy triều sóng dữ sấm rền, như hào hiệp cầm kiếm hát vang.
Đám người nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng, mái tóc đen nhánh bay loạn trong gió, giống như trích tiên hạ phàm, di thế không nhiễm bụi.
Âm phù mỹ diệu rơi vào trong tai bọn hắn, lại giống như đặt mình vào núi cao sông xanh trong bức tranh.
Mà chuôi lợi kiếm này treo cách đầu của Từ Bắc Vọng sáu tấc, run run rẩy rẩy.
Lại không phải tiến thêm!
- Làm sao có thể?
Diệp Thiên biểu lộ giật mình hoảng sợ, tự tin trong nháy mắt này lại sụp đổ.
Vẻ mặt của Từ Bắc Vọng tự nhiên, động tác đánh đàn ưu nhã siêu nhiên nói không nên lời.
Vị quý phi nương nương mỹ lệ lại gợi cảm vừa hào phóng lại ôn nhu lại thiện lương, phẩm chất đan dược của nàng đều là đỉnh cấp.
Từ một khắc ăn đan dược này vào, Từ Bắc Vọng đã định sẽ nguyện trung thành.
Thể chất không may lại như thế nào?
Vẫn có thể chặt rơi đầu chó thiên mệnh chi tử như thường.
- Coong!
Hắn đột nhiên bấm tay làm đứt dây đàn, dây đàn đứt đoạn tại chỗ!
Dây đàn rung động sinh ra đãng khí, hình thành sợi tơ.
Sợi tơ cấp tốc xuyên thấu qua lợi kiếm, đâm về phía Diệp Thiên làm màng nhĩ hắn tuôn ra máu đen.
Bịch…
Diệp Thiên lần nữa quỳ xuống, đầu gối giống như bị sợi tơ rút đi xương cốt.
Trong nháy mắt hình tượng dừng lại đứng im.
- Không!
Bùi Tung nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn mặt nho nhã tràn đầy lo lắng, nhưng hạo nhiên chính khí lại bị thỏi vàng ròng kéo chặt lấy.
- Vì sao...?
Diệp Thiên cực kì tức giận và không cam tâm.
Những năm này hắn đã chịu đựng biết bao nhiêu chua xót và sỉ nhục, hắn còn chưa ngạo thế Cửu Châu, hắn còn chưa quan sát thương sinh, hắn tuyệt không thể chết ở đây!
Đáng tiếc, sợi tơ kia được tiếng đàn chỉ dẫn, vô tình gần sát yết hầu Diệp Thiên.
Máu tươi bắn ra tung toé!
Sợi tơ sắp cắt vào trong cổ họng.
Ánh mắt Diệp Thiên dần dần tan rã, sinh cơ trôi qua.
Thế nhưng vào lúc này.
Oanh!
Giữa thiên địa chấn động, tiếng nổ vang lên, chân khí mãnh liệt cuốn về phía Thái Bạch lâu.
Trong chớp mắt, xung quanh Diệp Thiên hình thành một vòng xoáy khủng bố, uy áp khϊếp người làm cho càn khôn biến sắc.
Một viên Ngọc Bội toàn thân màu lục lơ lửng giữa không trung.
- Liệt!
Âm thanh già nua khàn khàn từ trong miệng Diệp Thiên phun ra.
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một cái khe to lớn dài đến trăm trượng.
Ngư công công trợn mắt hốc mồm, lẩm bẩm nói:
- Khí tức sợi hồn phách này...
- Là Nhất Phẩm Thánh Cảnh!
Toàn trường rùng mình.
Đám người run lẩy bẩy, đối mặt với luồng uy áp gần như Thần này, dọa đến kém chút xụi lơ trên mặt đất.
Bọn hắn trơ mắt nhìn thiếu niên kiên nghị bị một lực lượng cuốn vào trong khe hở, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Từ Bắc Vọng híp mắt, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Lão gia gia từ trong Ngọc Bội, tình tiết rất quen thuộc.
Có phải là, tiếp theo sợi hồn này sẽ vì vậy mà rơi vào trạng thái ngủ say?
Thất bại trong gang tấc!
【 Túc chủ đánh bại khí vận chi tử, đã giúp túc chủ mở ra hệ thống đoạt bảo! 】
Lúc này, âm thanh máy móc băng lãnh đột ngột vang lên trong đầu.
Từ Bắc Vọng biểu lộ trầm ngưng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Bởi vì bên trong ống tay áo của hắn có nhiều thêm mấy thứ đồ.
Chẳng lẽ đây chính là bảo bối vừa mới cướp được?
Không biết có Ngọc Bội hay không?
Hắn ẩn giấu đi tâm trạng kích động của mình, ngoài mặt vẫn giả trang ra một bộ âm trầm.
Thể chất xui xẻo, đời này triệt để vô duyên với kỳ ngộ.
Nhưng bây giờ có thể cướp đoạt.
Xem người đại khí vận như Chuột Tầm Bảo, dù sao thu hoạch cơ duyên của những ấu hoàng này dễ như trở bàn tay.
Chờ sau khi cướp cơ duyên của bọn hắn tới tay, ta sẽ có thể bắt đầu cắt rau hẹ.
Nghĩ tới đây, cảm xúc phẫn nộ vì phí công nhọc sức, nháy mắt đã tiêu tán không còn thấy gì nữa.
Trong lòng Từ Bắc Vọng ngược lại hưng phấn chờ mong.
Màn đêm khôi phục tĩnh mịch, Thái Bạch lâu biến thành một đống phế tích, mấy người giao chiến trên mái hiên sớm đã rời đi.
Chuyện tối nay giống như viên đá lớn rơi vào mặt hồ, chắc chắn oanh động đế kinh, dâng lên kinh đào hải lãng!
Trong đại sảnh, đám người đầy mắt cung kính nhìn qua nam tử mặc áo bào trắng, hận không thể lập tức đi lên quỳ liếʍ.
Thiếu niên kiên nghị kia yêu nghiệt cỡ nào? Còn không phải xám xịt chạy trốn.
Nếu không phải chí bảo bên người, giờ đã trở thành một bộ thi thể.
Từ Bắc Vọng mạnh mẽ, hóa thành một dấu ấn không thể phai mờ, khắc thật sâu vào ngọn nguồn trái tim của bọn hắn.
......
Rừng rậm âm u, loạn thạch lởm chởm.
Giữa không trung xuất hiện một vết nứt, một thiếu niên kiên nghị hôn mê từ không trung rơi xuống, thẳng rơi vào vách núi.
- Ngao ô …
Trên đỉnh núi truyền đến tiếng dã thú kêu gào.
Ầm!
Thân thể Diệp Thiên kẹt trên cây xiêu vẹo, xương cốt đứt gãy đau đớn làm cho hắn dần dần thức tỉnh.
Vừa tỉnh lại, hắn đã thấy ngoài một trượng có một hang động tối tăm âm trầm.
...