Vương Triều Đại Càn.
Thẩm gia ở Kinh Thành.
- Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ cố gắng khuyên bảo Ấu Di, có thể gả cho ngươi là vinh hạnh của nó.
Trong một căn phòng rộng rãi, bên trong giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ ra mấy phần cung kính.
Nói xong nếp nhăn trên trán càng sâu hơn, hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo.
Một nam tử mặc áo bào trắng lộng lẫy đứng chắp tay, kinh ngạc nhìn bức họa sơn thủy mực trên vách tường.
- Hiền chất, sau này ta sẽ giao tiểu nữ cho ngươi.
Thẩm Cát trịnh trọng nói.
- A...
Cười khẽ một tiếng, nam tử mặc áo bào trắng chậm rãi quay người, thần sắc đạm mạc:
- Thẩm ngự sử, ta không với cao nổi đến lệnh ái.
Nam tử này khoảng chừng hai mươi tuổi, sắc mặt hắn trắng như sứ, hai mắt như mực, ngũ quan như tinh tế như điêu khắc.
Mặc dù vô cùng tuấn mỹ nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, giống như một con rắn độc, nhìn thấy đã làm cho người ta không rét mà run, không dám nhìn thẳng.
Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt:
- Sao ngươi lại nói lời ấy? Hiền chất tài hoa hơn người, tướng mạo có một không hai ở Kinh Thành, tiểu nữ có thể gả cho ngươi đó chính là phúc phận mười đời!
Ngoài miệng thì nói lời nịnh nọt, nhưng trong lòng càng thêm phẫn hận.
Con mẹ nó!
Tên tử đệ hoàn khố Từ Bắc Vọng ngươi, xấu chảy mủ, thanh danh thối không ngửi được, chỉ có một cái túi da tốt.
Nhưng Đại Càn lấy thực lực vi tôn, ngươi ngay cả tử cách tiến vào Thanh Vân Bảng cũng không có!
Ấu Di nhà ta thì sao?
Xinh đẹp như tiên, thiên tư thông minh, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, thiên phú võ đạo lại càng siêu tuyệt.
Năm mười tám tuổi đã đứng ở vị trí thứ hai mươi mốt trên Thanh Vân Bảng!
Nàng vốn có thể gả cho thiên kiêu, hạnh phúc ân ái sống hết đời, ai ngờ lại bị ngươi nhớ nhung.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm lão đầu mấy giây, thẳng thắn nói:
- Ta tới để từ hôn.
Hả?
Mặt mũi Thẩm Cát tràn đầy không hiểu.
Hắn hình như chưa hề nghĩ tới, kiểu người ác độc háo sắc này lại bỏ qua Ấu Di?
Quá hoang đường!
Chẳng lẽ là khổ nhục kế, muốn lưu lại cho lão phu một ấn tượng tốt?
- Lập tức từ hôn!
Âm thanh của Từ Bắc Vọng sắc bén như đao.
Ngay lúc đó, gương mặt mo của Thẩm Cát trắng bệch như tờ giấy, trên trán càng không ngừng chảy ra mồ hôi.
- Từ hôn?
Lão nuốt một ngụm nước bọt, cơ thể căng cứng.
Từ Bắc Vọng ừ một tiếng, thản nhiên nói:
- Trong lòng lệnh ái đã có người thương, ta xưa nay không làm chuyện hoành đao đoạt ái.
Nói xong, hắn mang theo vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
- Không được!
Lão rống lên một tiếng thê lương, gọi Từ Bắc Vọng lại.
Xương sống lưng Thẩm Cát phát lạnh, gần như nghẹn ngào cầu xin:
- Cầu xin hiền chất thu hồi lời nói từ hôn vừa rồi, đây là hôn sự do quý phi nương nương khâm điểm.
Khi nhắc đến hai chữ “Quý phi”, thân thể của lão hơi run rẩy, hình như cảm thấy trái tim đang bị đè nén mãnh liệt.
Nữ nhân kia lòng dạ rắn rết, hà khắc ngoan độc, gϊếŧ người không chớp mắt!
Ai dám làm trái lời nàng ta chính là sẽ bị họa diệt môn, không ít quan viên triều đình, môn phái giang hồ đã bị nàng ta làm cho cửa nát nhà tan.
Từ Bắc Vọng híp mắt, che giấu vẻ bất đắc dĩ từ đáy mắt.
Hắn im miệng không nói, sau đó trầm giọng nói:
- Vậy để ta thử giải trừ hôn ước trước.
Thẩm Cát nhúc nhích bờ môi, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài thật dài.
Chuyện nữ nhân kia đã quyết định, không ai có tư cách làm cho nàng ta sửa đổi.
Thẩm Cát khôi phục lại từ trong cảm xúc khủng hoảng, cân nhắc lời nói, mở miệng:
- Hiền chất, chúng ta vẫn nên thực hiện hôn sự này, đồ sinh khó khăn trắc trở, sợ sẽ chọc giận quý phi nương nương.
- Ngươi yên tâm, lão phu đảm bảo với ngươi, Ấu Di tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì không đúng.
Thấy như vậy, Từ Bắc Vọng không tiếp qua dừng lại nữa, chậm rãi rời đi.
Trên hành lang, có một thiếu nữ dáng người yểu điệu, dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ đang đứng.
Màu da trắng nõn tinh tế mềm mại, giống như từ trong bức tranh đi ra, riêng chỉ có hai mắt đỏ bừng, sưng vù, giống như vừa khóc xong.
Nàng nhìn chăm chú nam tử tuấn mỹ đâm đầu đi tới, trong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét và oán hận không dễ dàng phát giác.
Nhưng Thẩm Ấu Di không phải người bình thường, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, hành lễ nói:
- Tham kiến Từ công tử.
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân trầm ổn.
Hai người gặp thoáng qua, Từ Bắc Vọng từ đầu đến cuối cũng không nhìn nàng một cái.
Không có một tia ngấp nghé hèn mọn, hoàn toàn chính là lạnh lùng và xa cách!
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, từ trong đôi mắt tuyệt mỹ của Thẩm Ấu Di lại trượt xuống một giọt nước mắt, thấp giọng khóc nức nở nói:
- Diệp lang, thật xin lỗi.
- Nếu để lại thân thể cho ngươi, cần phải đổi mấy trăm tính mạng từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm.
...
Trên cửa xe ngựa đang chạy như bay, có một cánh tay nhẹ nhàng điểm lên, lộ ra tâm thần của chủ nhân rất không yên.
Từ Bắc Vọng tựa lưng lên thành xe, ánh mắt hoảng hốt.
Tối hôm qua, một tên từ trong phòng livestream trên mạng đang say sưa đọc một bản tiểu thuyết võ đạo « Ngạo Thế Cửu Châu » ngon lành.
——
【 Diệp Thiên đoạt cưới, chém gϊếŧ Từ Bắc Vọng, bị truy sát truy nã! 】
Từ Khác thấy nhiệt huyết sôi trào, thuận thế khen thưởng tác giả một đợt.
Ai ngờ vừa khen thưởng xong, Từ Khác lập tức bất tỉnh, tỉnh lại đã thấy mình xuyên qua đến thế giới trong sách.
Hắn trở thành Từ Bắc Vọng.
Đây là nhân vật được tác giả xây dựng hình tượng là một kẻ ác, ăn chơi sa đoạ, trời sinh tính tình tàn ngược, không có tính người.