Chương 32

“Báo——“

Lần đầu tiên sau nhiều ngày ta nghe được giọng nói của người khác, người đó đứng ngoài nói vọng vào.

“Có chuyện gấp cần bẩm báo!”

Tạ Lăng dường như trong nháy mắt đã trở lại dáng vẻ thái tử ôn hoà cần kiệm.

Hắn hắng giọng, bình tĩnh đáp lại.

“Chuyện gì?”

Người bên ngoài lớn tiếng trả lời.

“Liên quan đến tiền tuyến, xin điện hạ đích thân nghe!”

Tạ Lăng hôn nhẹ lên trán ta, mặc lại y phục cho ta, đứng dậy đi ra ngoài.

Tiền tuyến?

Tâm trí của ta sau nhiều ngày đờ đẫn cuối cùng cũng lấy lại được chút minh mẫn.

Tin tức về cha với Sở Cửu!

Ta biết bây giờ ta nhìn chẳng khác gì một kẻ điên rối bù nhếch nhác nhưng ta không kìm được, lăn ra khỏi giường, loạng choạng lao ra khỏi cửa.

Cửa không khoá, ta nhìn thấy ánh mắt nhiều hàm ý từ đám thị vệ liên tục đổ dồn về phía ta và Tạ Lăng.

“Điện hạ, tay của người…”

“Không sao.” - Tạ Lăng giơ tay lên xem - “Ta sơ ý làm rơi bình hoa mà thôi.”

Đám người thị vệ đột nhiên như ý thức được, giấu ánh mắt mờ ám nghi ngờ dưới vành mũ.

“Viện binh tới kịp thời, đẩy lui đội thiết kị của Ô Nhược, trong thành người người đều cảm tạ ân tình của thiên gia…”

Kịp thời là tốt, kịp thời là tốt!

Niềm vui ấm áp tràn vào trong nội tạng của ta, ta nóng lòng muốn nghe nên vội hỏi.

“Cha ta thì sao?”

Người đàn ông do dự một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn lướt qua ta thật nhanh.

“Tống tướng quân… hi sinh vì quốc gia, Sở tướng quân mất tích trong loạn lạc…”

Khung cảnh trước mắt chợt choáng váng, đầu óc ta trống rỗng, chỉ thấy sắc mặt Tạ Lăng bỗng dưng tái nhợt, nhảy qua bàn lao về phía ta, hoảng hốt gọi tên ta.

Mọi thứ trong nháy mắt tiêu tan.