Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 6: Vậy Là Quá Ích Kỷ Rồi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Muốn tìm tiếng nói chung cùng chủ đề, mình cùng với học bá Hứa Mộ Nhan có điểm chung rất nhiều.

Nhìn như là một đôi trai tài gái sắc liên tiếp giáp ánh mắt nhau, vừa nói vừa cười.

Ở gần thì hiểu bọn họ trao đổi vấn đề học tập, ở xa thấy không rõ lắm, nhiều người còn tưởng rằng hai người đang nói chuyện yêu đương.

Vương Hạo Nhiên cố ý đem chủ đề thảo luận học tập kéo dài, Hứa Mộ Nhan đắm chìm trong đó, trong nhất thời xem nhẹ sự tồn tại của Sở Bạch.

Lập tức vang lên âm thanh phá vỡ sự náo nhiệt.

"Vương Hạo Nhiên, ngươi cố tình chạy tới thảo luận cùng bạn học Hứa, căn bản có dụng ý khác, thảo luận vấn đề học tập là giả, mục đích thực sự là muốn tiếp cận bạn học Hứa, muốn thực hiện mưu đồ bất chính với bạn học Hứa, ngươi chính là một tên ngụy quân tử."

Sở Bạch thật sự nhịn không được, dùng lời nói quát lớn, trực tiếp cắt ngang thảo luận của hai người.

Nghe nói như thế, Vương Hạo Nhiên trực tiếp cười.

Gia hỏa này mượn cớ học bù tranh thủ cơ hội muốn cua Hứa Mộ Nhan, hắn xem thế là lẽ đương nhiên.

Ta bắt chước một chút lại không được.

Mẹ nó còn để người khác sống hay không?

"Sở Bạch, ngươi hiểu lầm Vương Hạo Nhiên rồi." Hứa Mộ Nhan nhíu mày.

Bởi vì lúc trước Vương Hạo Nhiên đã nói qua rõ ràng là muốn chuyên tâm học tập, đối với nàng không có loại ý nghĩ kia, hơn nữa còn cảnh cáo tiểu đệ không nên nói bậy bạ.

Hứa Mộ Nhan hiền lành, đơn thuần đương nhiên là lựa chọn tin tưởng Vương Hạo Nhiên rồi.

"Ta không có hiểu lầm, khoảng thời gian này ngươi kèm cho ta nên hắn nhịn không được, hôm qua gọi tiểu đệ sau khi tan học chặn đường ta, còn nói ngươi là vật riêng của Vương Hạo Nhiên hắn, cảnh cáo ta cách ngươi xa một chút." Sở Bạch nhìn Hứa Mộ Nhan mà nói.

Hứa Mộ Nhan nghe xong lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Vương Hạo Nhiên.

"Việc này không phải ta sai bảo, là bọn Phạm Kiếm tự chủ trương." Vương Hạo Nhiên giải thích nói.

Đừng nói việc này không phải là làm, nếu như thật là hắn làm thì hắn cũng sẽ trả lời hệt vậy.

Hắn là nhân vật phản phái.

Phản phái vì đạt được mục đích đều là không từ thủ đoạn, nói dối là chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.



"Là nam nhân, dám làm lại không dám nhận." Sở Bạch dùng phép khích tướng.

Hắn muốn Vương Hạo Nhiên thừa nhận việc này, để Hứa Mộ Nhan cảnh giác Vương Hạo Nhiên, sau đó giữ khoảng cách đối với Vương Hạo Nhiên.

"Uầy, lời ngươi mới nói hình như còn chưa nói hết nha, ba người Phạm Kiếm bọn hắn chặn đường ngươi là không sai, nhưng mà bị hành hung chính là ba người bọn hắn, ngươi không hề bị thương một chút gì cả." Vương Hạo Nhiên đem đầu đuôi kể ra.

"Là do ta lợi hại, ba tên tiểu tiểu súc sinh sao có thể là đối thủ của ta." Sở Bạch đắc ý hừ lạnh một tiếng.

Nói đến điều này hắn có chút đắc ý.

Sở Bạch là một học sinh kém, thường xuyên trốn tiết cùng thanh niên lêu lổng giao tiếp, phát sinh va chạm, đánh nhau là chuyện thường xảy ra, lâu ngày luyện thành một thân bản lãnh, hơn nữa ra tay cực kì hung ác!

Vương Hạo Nhiên vẫy tay, kêu Phạm Kiếm đang trong phòng học tới.

"Lấy cái mũ xuống đi, để Hứa Mộ Nhan nhìn xem ngươi bị ra sao."

Tuy đầu óc Phạm Kiếm không dùng được, sau khi nghe lời này hắn cũng hiểu được là lão đại muốn mình ở trước mặt Hứa Mộ Nhan kiện Sở Bạch.

Hắn lập tức gỡ mũ xuống, bày ra mặt mũi đang sưng húp, cực kì tội nghiệp.

Hứa Mộ Nhan nhìn thấy trên mặt Phạm Kiếm có vết thương, giờ phút này liền hiểu rõ nguyên nhân, thế là cau mày lại nói:

"Làm sao. . . Làm sao mà bị đánh thành thế này?"

"Ta còn bị nhẹ đấy, Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh còn bị đánh thảm hại hơn, chúng ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng vô dụng, Sở Bạch đuổi theo chúng ta muốn đánh chết không tha."

Phạm Kiếm vuốt vết bầm tím trên mặt ủy khuất vô cùng, hắn đã sắp khóc đến nơi.

"Đáng đời các ngươi." Sở Bạch lơ đễnh.

"Mặc dù là ba người Phạm Kiếm bọn hắn tìm ngươi trước, nếu ngươi chỉ phòng vệ, nhưng mà phòng vệ cũng phải có mức độ chứ nhỉ." Vương Hạo Nhiên nói.

"Bọn hắn không đứt tay, không đứt chân thì nên cảm ơn ta đã hạ thủ lưu tình mới đúng."

Sở Bạch nhìn lên, việc này là hắn chiếm lý, đánh bọn Phạm Kiếm bị sao cũng không quá đáng.

Hứa Mộ Nhan nghe xong lập tức nhíu mày.

Không nữ sinh nào thích vũ lực, tất nhiên nàng cũng không ngoại lệ.

Sở Bạch đang đắm chìm bên trong khoái ý lúc hành hung Phạm Kiếm nên không có chú ý tới biến hóa nhỏ xíu của Hứa Mộ Nhan.



Vương Hạo Nhiên lại chú ý tới từng chút một, trong lòng hắn hơi mừng thầm.

Lúc này Phạm Thông và Tần Thọ Sinh cũng đã đi tới phòng học.

Hai người cũng giống như Phạm Kiếm, đội mũ che khuất đầu, đi cuối xuống.

Vương Hạo Nhiên muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, kêu hai người họ không nên che giấu nữa, đem mũ lấy xuống.

Hai cái đầu heo lập tức xuất hiện trong mắt mọi người.

Mặt Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh đều bị sưng phù lên, giống như là bị người ta đánh vô số cái bạt tai vào làn da mặt non nớt vậy.

Hình ảnh kia thật làm người khác khiếp sợ.

Hứa Mộ Nhan giật nảy mình, không dám nhìn tiếp.

"Làm sao bị đánh đến nông nỗi này? ! Người này ra tay cũng quá hung ác." Vương Hạo Nhiên trông thấy cúng kinh ngạc một hồi lâu, sau đó mới nói với những người xung quanh:

"Theo ta thấy thì việc này cả hai bên đều có phần sai, ta nghĩ nên làm thế này, Sở Bạch hư xin lỗi ba người Phạm Kiếm, về phần tiền thuốc men của bọn hắn để ta trả, việc này cứ tính như vậy, mọi người thấy thế nào?"

"Có thể."

"Không thành vấn đề."

"Ta đồng ý."

Lão đại đã mở miệng, Phạm Kiếm, Phạm Thông cùng Tần Thọ Sinh đương nhiên là phụ họa theo.

"Việc này có thể giải quyết êm đềm là tốt nhất." Hứa Mộ Nhan nghe xong cũng đồng ý gật đầu một cái.

Nhưng nhân vật chính sẽ dễ dàng xin lỗi nhân vật phản phái sao?

Tất nhiên là không có khả năng!

Nếu như nói xin lỗi rồi hắn còn là nhân vật chính sao?

Quả nhiên, Sở Bạch hết sức kiên cường đáp lại:

"Phi, ta mà đi xin lỗi ba tên này sao, điều đó không có khả năng!"
« Chương TrướcChương Tiếp »