- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
- Chương 47: Cái Miệng Nhỏ Của Ngươi Biết Nịnh Đấy (1)
Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Chương 47: Cái Miệng Nhỏ Của Ngươi Biết Nịnh Đấy (1)
Đường Băng Vân nhìn nam nhân rụt rè trước mắt này, trong lòng bỗng nhiên có chút băn khoăn.
Dù nói thế nào, trước mắt mình chỉ là một học sinh 18 tuổi đang học cấp 3.
Một hiện tại hắn đang là học sinh còn đi học, cho dù phá thì có thể phá được cái gì chứ.
Sao mình có thể xem hắn như những công tử phú nhị đại ham mê tửu sắc kia?
Mà trừ điều đó ra, mình cùng mẫu thân hắn ngang hàng, hắn cũng đã kêu một tiếng Đường a di.
Là trưởng bối, cho hậu bối sắc mặt như này là điều không nên.
"Xém chút quên hỏi, ngươi tên là gì?" Đường Băng Vân lạnh lùng, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, dùng thanh âm bình thản hỏi.
"Ta tên Vương Hạo Nhiên."
"Vương Hạo Nhiên? Tên hay lắm, hạo nhiên chính khí." Đường Băng Vân tán thưởng một chút, nói:
"Ta không còn bao lâu nữa là xong, nhất định sẽ mau chóng thôi, tuyệt đối sẽ không để ngươi trễ buổi tự học buổi tối."
"Cảm ơn Đường a di." Vương Hạo Nhiên rất có lễ phép, ánh mắt hồn nhiên nhìn Đường Băng Vân.
Nhưng suy nghĩ bí mật của hắn: Ha hả, Đường a di thật không đơn giản, vóc người này quả thực…
Bình tĩnh bình tĩnh.
Ta đến làm đại sự, không phải tới nhìn dáng nàng.
Vương Hạo Nhiên lấy lại bình tĩnh, đã biết mà còn hỏi:
"Đường a di, trên mặt đất bố trí nhiều đá như vậy làm gì? Phía trên còn có những con số, nó có nghĩa là gì?"
Thái độ Đường Băng Vân với Vương Hạo Nhiên đã thay đổi, Vương Hạo Nhiên đặt câu hỏi, nàng cũng vui lòng trả lời nghi vấn của hắn:
"Đây cũng không phải là đá bình thường, những thứ này là nguyên thạch, nhìn bề ngoài không đáng chú ý nhưng bên trong rất có thể đang cất giấu mỹ ngọc có giá trị lớn.
Nhãn hiệu dán vào nguyên thạch kia chính là giá cả, đơn vị là vạn, tỉ như bên trên cái kia có viết số 10, ý chỉ 10 vạn.
Nếu như có người mua khối này với giá 10 vạn, khi mở nguyên thạch có thể sẽ kiếm lời, cũng có thể sẽ lỗ, như thế gọi là đổ thạch."
"À à, hiểu rồi." Kiến thức căn bản ấy đương nhiên là Vương Hạo Nhiên đã sớm biết.
"Ngọc như thế nào mới được xem là ngọc tốt?" Vương Hạo Nhiên hỏi điều mà mình thật sự không hiểu rõ.
Đường Băng Vân kêu nữ trợ lý cầm một cuốn sổ tay phân biệt ngọc thạch tới, kiên nhẫn giải thích cho hắn một chút.
Năng lực học tập của Vương Hạo Nhiên vốn rất mạnh, sau khi nghe Đường Băng Vân nói xong, đã có nhận thức cơ bản với các loại ngọc thạch, có thể phân biệt được thế nào là ngọc tốt.
"Khối đá 20 vạn này ta lấy, mở ra cho ta."
Bỗng nhiên, trong lều có một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi hô lên.
Chọn xong nguyên thạch.
Sư phụ mở đá chuẩn bị cắt đá.
Tất cả mọi người vây lại.
Một lát sau, nguyên thạch được cắt ra, hiện ra rõ bề mặt bên trong.
"Chất ngọc vẫn tính là thông suốt, màu sắc có thể chấp nhận được, nhưng mà tạp chất hơi nhiều, giá khoảng 15 vạn." Đường Băng Vân mở miệng phê bình, lập tức nói với vị nam tử trung niên đang đổ thạch kia:
"Thật là xin lỗi, làm Lý tiên sinh tốn kém rồi."
"Có chơi có chịu, hơn nữa chỉ lỗ có 5 vạn mà thôi, thế này tốn kém gì chứ." Nam tử trung niên cũng không thèm để ý.
Tiếp theo, hắn lại chọn một khối 50 vạn.
Nguyên thạch mở ra, lần này lỗ 10 vạn.
Nam tử trung niên này hình như muốn lật ngược thế cục, bởi vậy trực tiếp chọn một khối 80 vạn.
Đáng tiếc là hắn chẳng những không lật kèo được, ngược lại còn mở ra một khối phế thạch.
Phế thạch tức không đáng một đồng.
Tính đến tới giờ, nam tử trung niên tổng cộng thua lỗ 95 vạn.
Hắn sợ rồi.
Có người mở đầu không tốt như thế làm những người khác cũng hết hào hứng.
Bọn hắn cũng không phải người chuyên về đổ thạch, thậm chí có người trước đây còn chưa từng chơi qua đổ thạch.
Chỉ là nghe nói Đường Băng Vân có sắm một nhóm nguyên thạch, bọn hắn chỉ muốn biết thêm về kiến thức đổ thạch một chút mà thôi.
Hiện tại, bọn hắn xem như đã được hiểu rõ.
Ngắn ngủi mười mấy phút, một người liền thua lỗ 95 vạn.
Quá đốt tiền.
Tuy là bọn hắn có tiền, nhưng đều là thứ vất vả lắm mới kiếm được.
Đau lòng!
Nhìn sắc mặt những người xung quanh hình như là không có người nào muốn chơi.
Đối với việc này Đường Băng Vân cũng không để ý.
Nàng cũng đâu có đánh cược, người khác có chơi hay không nàng căn bản không quan tâm.
Những nguyên thạch này vốn là nàng mua để tự mình mở.
Mọi người chỉ nhìn xem như vậy cũng chán.
Đường Băng Vân dự định chọn mấy khối để mở.
"Đường a di, ta cũng muốn chơi thử, ta muốn mở khối nguyên thạch 60 vạn này." Vương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm nguyên thạch, hắn đã nhìn kỹ một lúc, cảm thấy đã đến lúc thực hành.
"Ngươi cũng muốn chơi ư, việc này..." Đường Băng Vân có chút do dự.
"Ta có tiền, lập tức có thể chuyển cho ngươi." Vương Hạo Nhiên nói.
"A di không phải sợ ngươi không có tiền, mà là sợ ngươi thua lỗ, không biết phải bàn giao thế nào với mẫu thân ngươi."
"Không có việc gì, đều là tiền tiêu vặt của ta, dùng rồi mẫu thân ta cũng sẽ không nói gì đâu." Vương Hạo Nhiên cũng lười nên chơi liều, trực tiếp chọn nguyên thạch tốt nhất, cầm đi cho thợ mở đá làm.
"Đường tổng?" Sư phụ mở đá không lập tức hành động, mà là hỏi thăm một chút.
"Mở đi." Đường Băng Vân nói.
Nàng nhìn thấy Vương Hạo Nhiên chọn khối nguyên thạch kia có chất lượng cũng không tệ, cho dù là lỗ cũng không lỗ bao nhiêu, cùng lắm thì những chi phí kia mình bù vào là được rồi.
Đường Băng Vân cũng không muốn sau này gặp Chân Lệ, bị Chân Lệ chỉ trích lừa tiền tiêu vặt của con trai nàng.
Những người xem náo nhiệt kia lập tức xúm lại.
"Tiền tiêu vặt có tận mấy trăm ngàn, đứa trẻ này là của nhà ai vậy?" Giữa sân có người hiếu kỳ hỏi Đường Băng Vân.
"Công tử của Tập đoàn Vương thị Vương Hưởng và công ty Quốc Sắc Thiên Hương Chân Lệ."Đường Băng Vân đáp lại nói.
" Ôi mẹ ơi, khó trách, người thừa kế duy nhất tài sản mấy chục tỷ nhân dân tệ đấy!"
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
- Chương 47: Cái Miệng Nhỏ Của Ngươi Biết Nịnh Đấy (1)