Chờ Jacob rời đi, Phương Chu cũng chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nếu tạm thời không thể tiếp xúc với cắn nuốt giả, bố cục trong phòng thí nghiệm cũng đã nắm được khá nhiều, kế hoạch hôm nay của Phương Chu là tìm một chỗ thích hợp để nhìn từ xa có thể tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh của trung tâm thực nghiệm, vì hạn chế thời gian, cô không thể đi quá xa.
Nhưng vào lúc này…
Toàn bộ thực trung tâm nghiệm bị cảnh báo đỏ, tiếng cảnh báo chói tai vang vọng toàn bộ tòa kiến trúc.
【Cảnh báo! Cảnh báo!】
【Phòng thí nghiệm số 7 kiểm tra thấy bất thường! Thực nghiệm thể số 256 đã trốn đi! Thành viên bên ngoài của Tiền Phong đội xin hãy tiến đến giữa khu vực đánh số 2-30 đến 2-60, tập hợp ngoài sảnh.】
Phương Chu sửng sốt, phản ứng lại mới cảm thấy vui vẻ.
Cơ hội tới!
Nhưng vào lúc này, trong ngực cô có thể mơ hồ cảm nhận được một mối liên hệ rất kì quái, dường như cô có thể biết vị trí đại khái của đối phương, phát hiện này càng làm cho cô thêm kiên định cô cần phải tiếp xúc với nó.
Trong mắt cô, loại quái vật này hoàn toàn là những sinh vật mà cô không có chút hiểu biết nào, Phương Chu cũng là người đã chơi qua trò chơi, đương nhiên cũng biết sự cường đại và lực công kích của chúng.
Cô nhìn thoáng qua bàn tay tái nhợt vô lực của mình, không chút do dự lập tức hạ quyết tâm.
Cơ hội khó được, ngoại trừ biến cố lần này, nếu cô muốn tiếp xúc với sinh vật dị hình và cắn nuốt giả sợ là phải chờ đến sau này khi bị đuổi ra khỏi nơi ẩn núp.
Không đi tìm hiểu rõ ràng, mang theo một thân thể như vậy, giao tính mạng của bản thân vào tay người khác, sớm hay muộn cô sẽ giống như “Phương Chu” trong nguyên tác, sẽ bị chết dưới cốt truyện.
Tựa như cô từng vì có thể sống sót mà đánh cuộc với cuộc giải phẫu xác suất chỉ có 50% kia, giờ đây cô cũng nguyện ý đánh cuộc với tương lai còn chưa rõ.
Tất cả mọi người trong khu vực này đang trốn khỏi nguy hiểm, trong hoàn cảnh này những người khác đều chú ý đến an toàn của bản thân, không ai để ý đến Phương Chu đang đi ngược chiều.
Đúng lúc này, một bàn tay ngăn bước cô, Phương Chu nhìn lại, là nữ nhân viên nghiên cứu cô từng gặp lúc vừa tới đây, tầm mắt cô lướt qua bảng tên trên ngực cô ấy, phía trên có viết tên.
—— “Chu Quỳnh Chi”.
Sắc mặt Chu Quỳnh Chi vô cùng mỏi mệt, quầng thâm trên mắt dày đặc, nhìn qua giống như người làm công thức mấy đêm liền để chạy deadline “Cô chạy hướng nào vậy, bên kia mới là lối ra.”
Vì Phương Chu có thân phận đặc thù, cô ấy không chút hoài nghi Phương Chu sẽ muốn chủ động tiếp cận dị hình, chỉ coi như vì cô luôn đóng cửa không ra ngoài mà dẫn tới không quen thuộc hoàn cảnh ở trung tâm thực nghiệm, đi nhầm hướng.
Phương Chu trả lời: “Xin lỗi, tôi muốn về lấy áo choàng.”
Rốt cuộc có khả năng phải rời khỏi trung tâm thực nghiệm, cô giải thích Chu Quỳnh Chi không có hoài nghi.
Cô ấy đỡ tường, đau đầu nói: “Tôi đi với cô.”
“Quỳnh Chi!” Đúng lúc này, có người kêu lên.
Hai người cùng nhìn qua, đó là một người đàn ông mặc trang phục nhân viên nghiên cứu, hẳn là đồng nghiệp của Chu Quỳnh Chi, sắc mặt hắn nôn nóng, dường như có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô ấy.
Phương Chu thấy thế, mỉm cười trả lời: “Không sao đâu, đến phía trước rẽ vào là tới phòng tôi, việc nhỏ này tôi tự làm được.”
Chu Quỳnh Chi do dự một chút mới gật đầu: “Đi nhanh về nhanh, nếu cô xảy ra chuyện chúng tôi sẽ không có cách nào giao phó với quan chỉ huy.”
Dứt lời, cô ấy đi về phía nam đồng nghiệp.
Một lát sau, cũng giống như lúc trước có thể nghe thấy mọi người nói chuyện, lần này Phương Chu thế nhưng lại có thể nghe thấy bọn họ đối thoại.
“Đáng chết, dị hình lần này năng lực khôi phục quá mạnh, thuốc mê bị tiêu hóa nhanh như vậy, không nghĩ tới bộ dạng như thế còn có thể trốn được…”
“Còn chưa kiểm tra được cụ thể năng lực của nó, nhưng đừng hoảng quá, trước mắt xem ra lực công kích của nó cũng không mạnh, kiểm tra đo lường ra cấp bậc nguy hiểm cũng rất thấp, đội Tiền Phong đã nhận được thông báo, sẽ có người đến xử lý.”
“Không đơn giản như anh nghĩ đâu, con dị hình này có cấp bậc trí tuệ rất cao, nếu không cũng không để nó thoát ra… Thôi, không nói chuyện này nữa, anh vừa mới gấp gáp như vậy là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?
“Đúng vậy, vừa rồi Eliot có phát hiện mới, chỉnh thể dị hình của số 256 không phải chỉ có …”
Nội dung Phương Chu có thể nghe dừng ở chỗ này.
Chỉ có cái gì? Ngừng ở ngay chỗ mấu chốt như vậy? Cô hận không thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh bọn họ nghe cho rõ ràng.
Đây đã là lần thứ hai cô giống như cường hóa thính lực, tai cô thu được lời nói của đối phương truyền đến từ xa, hơn nữa gần như chỉ có cuộc đối thoại của bọn họ, tiếng ồn ào từ những người khác không truyền vào tai rõ ràng như vậy.
Điểm này cũng rất khả nghi, giống như là chỉ khi đối mặt với một lời kịch hoặc một cảnh tượng nào đó mới kích phát.
Chẳng lẽ là việc cô đến đây đã thay đổi một bộ phận cốt truyện, thức tỉnh lực lượng siêu việt?
…… Nếu đúng như vậy thì năng lực này cũng quá là xấu hổ đi, cái gì mà siêu cường nghe đầu tường, không phải vậy chứ.
Mang theo những ý nghĩ lung tung rối loạn này, Phương Chu trở về phòng.
Một là vì phòng ngừa việc làm cho người khác hoài nghi, lại vừa đúng với nội dung cuộc nói chuyện giữa cô và Chu Quỳnh Chi, hai là trở về lấy một ít đồ vật phòng thân.