Chương 8

“Hôm nay ngài còn chưa tiêm thuốc cường hóa.”

Trong phòng, một người máy cỡ nhỏ phát ra tiếng nhắc nhở, đến bên cạnh cô “răng rắc” một tiếng mở ra thân thể, luồng khí màu trắng toát ra xung quanh nó.

Phương Chu lấy lọ thuốc bên trong ra, cắm ống tiêm vào, thuần thục chích vào cánh tay mình, trước khi máu tràn ra, cô dùng công cụ cầm máu đặc chế ấn lên miệng vết thương để phòng ngừa vì bị kim đâm mà tạo thành hiện trường gϊếŧ người máu chảy thành sông.

“Buổi sáng tốt lành, Jacob.” Sau khi làm xong cô chào hỏi người máy nhỏ trước mắt.

“Buổi sáng tốt lành, cô Phương Chu.” Hai mắt người máy lóe lóe ánh sáng đỏ, tiếp tục nói: “Hãy bỏ rác vào không gian cất giữ của tôi để tiến hành thu lại.”

Phương Chu để ống tiêm và lọ thuốc rỗng vào.

Đây đã là ngày thứ tư Phương Chu tiến vào trò chơi《 Cựu Nhật Phế Đô 》.

So với lúc ban đầu không hiểu ra sao, ở tại đây mấy ngày, Phương Chu đã tìm hiểu được đại khái.

Người máy trước mắt này là do bên trung ương phái tới, hệ thống trong cơ thể Jacob có cùng một bộ xử lý giống như hệ thống trung tâm của nhạc viên. Vì mấy ngày trước cô vừa tiêm vào kháng nguyên mới, mấy ngày nay nó đều đến trung tâm thực nghiệm vào lúc 8 giờ sáng để đưa cho cô thuốc cường hóa.

Còn lý do cô phải tự tiêm đó là vì bên phía trung ương yêu cầu, bọn họ không cho phép loại thuốc này lộ ra trước mặt bất kì kẻ nào ngoài Phương Chu, nếu không sẽ ngưng hết thảy giao dịch.

Phương Chu rõ ràng những người đó đang lo lắng cái gì, nơi ẩn núp A-001 có đội nghiên cứu riêng, mặc dù không thể đánh đồng với đội nghiên cứu của trung ương, nhưng nếu thành quả nghiên cứu này bị nơi ẩn núp phá giải được, như vậy bọn họ sẽ rất khó dùng nghiên cứu về nhân loại cũ để tiếp tục bắt chẹt Phương Tuần Giang.

Mấy ngày nay Phương Chu vẫn chưa gặp được Phương Tuần Giang ở trong trung tâm thực nghiệm, dường như hắn đã đạt thành giao dịch gì đó với trung ương, thế nên kể từ lần gặp trước đến nay cũng không thấy hắn trở về nơi ẩn núp. Hắn cũng từng liên lạc với Phương Chu qua tin nhắn video vài lần, mỗi lần nói chuyện đều rất ngắn, phảng phất như chỉ là để xác nhận xem cô có an toàn hay không.

Mấy ngày nay, Phương Chu đã thăm dò được đại khái bố cục của trung tâm thực nghiệm. Cô cũng đã mấy lần thử đi tiếp xúc với “Cắn nuốt giả”, không có ngoại lệ, tất cả đều thất bại.

Khu vực nơi cô ở là khu cư trú của trung tâm thực nghiệm, ngày thường cơ bản chỉ có một số người nhà của mấy nghiên cứu viên hoạt động trong khu vực này.

Chuyện làm người ta đau đầu chính là nơi này cách khu vực nghiên cứu khá xa, mà khu vực nghiên cứu lại có hệ thống phòng hộ cấp cao nhất, trừ những nhân viên có liên quan, người khác không có cách nào vào được, đặc biệt là cô.

Kể từ lần đầu tiên cô đi vào nơi này gặp được “Cắn nuốt giả”, vì an toàn, em trai tiện nghi của cô gần như chặt đứt tất cả nguyên nhân gây nguy hiểm cho cô.

Trừ chuyện này ra, ở chỗ này “Phương Chu” có thể nói là sống trong hoàn cảnh bị cô lập.

Những người đó nhìn thấy cô giống như nhìn thấy ôn thần, sợ nếu nói chuyện với cô thêm vài câu cô sẽ chết, chỉ cần thấy cô tới đều sẽ lập tức tránh đi.

Việc này cũng đem lại sự thuận tiện và tự do nhất định cho cô, không có ai phát hiện cái thân xác này đã bị thay đổi linh hồn.

Nhưng vì có thể chất của nhân loại cũ, trước mắt Phương Chu còn không thể rời khỏi trung tâm thực nghiệm trong thời gian dài, cô còn chưa rõ hoàn cảnh bên ngoài trung tâm thực nghiệm. Trong lúc ở đây, cô từng mặc áo choàng đi ra để xác định thời gian mà thân thể của mình có thể bình yên vô sự ở bên ngoài.

Cuối cùng đưa ra kết luận là mười phút, vượt quá thời gian này, làn da của cô sẽ sinh ra biến hóa, bởi vì chuyện này mà trên đường đi cô còn phải đi tìm Lộ Phi Lam một lần.

Đương nhiên cô đã bị đối phương dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chăm chú, sau đó báo cho cô: “Số lần sử dụng năng lực của tôi là hữu hạn, một tuần nhiều nhất chỉ dùng được ba lần, để ngừa vạn nhất, hi vọng cô mỗi lần rời khỏi trung tâm thực nghiệm hãy đổi di thư mới, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì quan chỉ huy cũng biết được chuyện này không phải là lỗi của tôi.”

Phương Chu: “……”

Miệng tên này thật là độc nha.

Nhưng không giống những người khác mà Phương Chu gặp được sau khi đến đây, Lộ Phi Lam cũng không thể hiện sự chán ghét và địch ý đối với cô, càng là thờ ơ nhiều hơn.

Cho dù cô có hành động gì đó khác trước, Phương Chu biết hắn cũng sẽ không thèm đi tìm hiểu.