Chương 7

Phương Chu thừa dịp bọn cãi nhau mà quan sát Lộ Phi Lam, đối với nhân vật Lộ Phi Lam này cô có một chút ấn tượng.

Trong trò chơi, năng lực của hắn là “Sửa chữa”, bất luận là sinh vật hay là máy móc, sau khi chất lượng của vật thể bị phá hỏng, hắn đều có thể sửa chữa lại.

Năng lực này cực kỳ cường đại và nghịch thiên, chỉ tiếc cấp bậc năng lực của hắn thấp, chỉ có cấp D, hạn chế rất lớn.

Khi thi triển dị năng yêu cầu phải chạm vào, hơn nữa vật thể mà hắn sửa chữa không thể vượt qua thể tích bản thân hắn, số lần thi triển cũng có hạn.

Suất diễn của nhân vật này không nhiều lắm, ở giai đoạn đầu phần lớn là lấy hoạt động của Phương Chu làm trung tâm, năng lực của hắn không có tính công kích trực tiếp, ở trình độ nhất định có thể coi như vυ" em, trợ giúp nhân loại cũ yếu ớt “Phương Chu”.

Kháng nguyên có thể trì hoãn tốc độ hư hại của thân thể nhân loại cũ, nhưng mỗi giây mỗi phút, tế bào trong cơ thể cô đều bị phá hủy và chết đi, Lộ Phi Lam có thể phát huy nhiều nhất trong tình huống này, ngoài ra, Phương Chu nhớ rõ hắn cũng phụ trách nghiên cứu sinh vật dị hình.

Dù vậy, Phương Chu cảm thấy Phương Tuần Giang cũng quá mức lãng phí năng lực này.

Cứ coi như là có hạn chế thì trong thế giới tận thế của nhân loại, với năng lực của Lộ Phi Lam cũng đủ để làm càng nhiều việc hơn, phát huy được tác dụng lớn nhất.

Hắn chỉ là một vai phụ nhỏ, sau khi Phương Tuần Giang và cô rời khỏi nơi ẩn núp cũng không biết hắn sống hay chết, hiện giờ thấy hắn và Caesar đối chọi nhau như vậy, xem ra sau này nắm quyền Caesar cũng sẽ không lưu hắn lại.

Cô nhập vai rất nhanh, mới một lát đã có cảm giác đồng bệnh tương liên vì cùng là chiến hữu pháo hôi với nhau.

Hiện giờ trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Lộ Phi Lam đứng dậy đi về phía cô: “Cảm giác của cô hiện tại như thế nào.”

Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, Phương Chu có thể cảm giác sự đau đớn khó có thể chịu đựng lúc ban đầu trong khoảng thời gian này đang dần dần biến mất, thân thể cũng có thêm chút sức lực.

Có lẽ giống như lời Phương Tuần Giang nói “kháng nguyên mới” đang có hiệu lực.

“Kháng nguyên đã có hiệu lực, bây giờ tôi có cảm giác khỏe hơn một chút.”

Thân thể dễ chịu hơn, lúc này cô mới mới có sức lực cử động cái đầu và cánh tay, hậu tri hậu giác muốn quan sát thân thể của mình, nhưng chỗ duy nhất trên người không có quần áo là cánh tay cũng bị Phương Tuần Giang phủ áo choàng lên bao lại.

Cái áo choàng đặc chế này để trợ giúp cô ngăn phóng xạ bên ngoài.

Trong giả thiết của trò chơi《 Cựu Nhật Phế Đô 》, nhân loại cũ không thể tiếp xúc trực tiếp với không khí nhiễm phóng xạ, nếu không mạch máu dưới da sẽ bị vỡ, mà thân thể nhân loại cũ không có khả năng cầm máu, một miệng vết thương nhỏ sẽ lấy đi mạng của cô.

Lộ Phi Lam đi đến trước xe lăn của Phương Chu hơi ngồi xổm xuống, tháo bao tay bên tay phải, nói với cô: “Đưa tay cho tôi.”

Phương Chu làm theo, đưa bàn tay giấu dưới áo choàng đặt lên tay hắn.

Bàn tay gầy trơ xương, trắng nõn có vẻ bệnh trạng, điểm khác thường chính là mạch máu dưới da vốn là màu xanh lơ thế nhưng lại có màu đỏ như máu, phân bố rắc rối phức tạp trên cánh tay, dường như giây tiếp theo sẽ tràn ra khỏi làn da, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Cô bị chính bàn tay lộ ra của mình làm cho cả kinh, khẽ nhíu mày.

Ngược lại, Lộ Phi Lam vậy mà lại nói: “Lần này đi ra ngoài tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều, xem ra kháng nguyên mới vẫn có chút hiệu quả.”

Trán Phương Chu nhảy ra một cái dấu chấm hỏi lớn.

Tình trạng thế này mà coi như tốt sao? Chỉ là ra ngoài một chuyến, thậm chí còn phủ áo choàng ngăn phóng xạ vậy mà cũng không được.

Tuy rằng trong trò chơi có cường điệu việc nhân loại cũ yếu ớt không chịu nổi, nhưng so ra vẫn còn kém hơn cảm quan mãnh liệt trong thân thể của cô, lần đầu tiên sau khi đi vào nơi này, cô cảm nhận được tư vị bị thế giới bài xích.

Đối với tình trạng này, Lộ Phi Lam đã gặp nhiều, sau khi xem xét xong liền nắm tay cô phát động dị năng.

Dưới năng lực của hắn, màu đỏ như máu dưới da của Phương Chu nhanh chóng mất đi, chỉ một lát đã trở về nguyên dạng, thay vào đó chính là sắc môi dần trở nên trắng bệch và thái dương tràn ra mồ hôi của Lộ Phi Lam.

…… Như vậy xem ra hạn chế về dị năng của hắn nghiêm trọng hơn trong miêu tả sơ lược của trò chơi, cũng khó trách Phương Tuần Giang chỉ dùng hắn vào loại việc như thế này.

“Cảm ơn.”

Nghe thấy cô nói cảm ơn, Lộ Phi Lam ngước mắt nhìn cô một cái, tựa hồ là có chút kinh ngạc với việc cô biết nói cảm ơn, sau đó mới không chút để ý gật gật đầu.

Sử dụng xong dị năng, hắn lập tức đi đến cạnh bàn, dùng thuốc khử trùng rửa lại bàn tay mà hắn đã chạm qua cô, sau đó lau khô, đeo lại bao tay lần nữa.

Phương Chu không để ý thái độ giống như đang tránh né vi khuẩn của đối phương, cô nhận thấy cảm giác của thân thể đã được khôi phục đến trạng thái bình thường, lập tức giơ tay tháo chiếc mũ áo choàng hơi che tầm mắt xuống, đôi tay chống tay vịn xe lăn, thử đứng lên.

Hai chân mới vừa dẫm đến mặt đất còn chưa vững, đợi vài giây sau mới đi hai bước.

Dẫm chân xuống đất làm cho cô có cảm giác chân thật hơn.

Còn may, còn may, người còn sống, tứ chi đầy đủ, chuyện này quan trọng hơn so với bất kì điều gì.

Làm xong những động tác này, Phương Chu lại nghĩ tới “cắn nuốt giả” mà cô tiếp xúc vừa nãy, cô có trực giác là vô số những tiếng nỉ non kia không có đơn giản như vậy—— hay nói đúng hơn bản thân cô không có đơn giản như vậy.

Chuyện này làm cô rất để ý, cô vô cùng rõ ràng, bất luận biến cố gì đều có khả năng giúp cô nắm được cơ hội sống ở trong thế giới này.

Trước khi đi vào thế giới này, vì nguyên nhân thân thể, cuộc sống trong suốt hai mươi năm của Phương Chu chính là làm thế nào để cố gắng sống sót, không nghĩ tới đổi sang một thế giới khác vẫn là như vậy.

Nhớ lại khi ý thức trong giây phút cuối cùng mơ hồ nghe thấy tiếng cảnh báo của máy điện tâm đồ trở về mức số 0, cô không khỏi thầm than trong lòng.

Ít nhất…… Còn sống.

————————