Chương 2

Dứt lời, chiếc xe ngừng lại, cô cũng chưa kịp sắp xếp những thông tin trong lời nói của đối phương.

Hình ảnh phía trước kính chắn gió dần trở nên rõ ràng, đó là một bức tường cao bằng kim loại, hai cái họng súng máy khổng lồ đột nhiên nhắm ngay vào chiếc xe, họng súng đen kịt tản ra sức áp bách kinh người.

Đầu óc Phương Chu vốn còn có chút mơ hồ trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Người thanh niên trên ghế điều khiển mặt không đổi sắc, giây tiếp theo, hệ thống điều khiển của chiếc xe truyền đến thanh âm máy móc lạnh băng.

“Đã xác nhận thân phận.”

“Chứng thực: A-001 quan chỉ huy tối cao của nơi ẩn nấp ‘Joker’.”

“Có tư cách thông hành.”

Sau khi tiếng thông báo kết thúc, hai cái súng máy trên vách tường quay họng súng lại, phủ phục ở phía trước giống sư tử đang ngủ say.

Cánh cửa kim loại kín mít chậm rãi mở ra, chiếc xe đi vào, đường xá vốn xóc nảy trở nên bằng phẳng, thế giới không một bóng người vừa rồi sau khi tiến vào cánh cửa này lập tức trở nên sinh động hơn.

Tầm nhìn không khí vẫn thấp như cũ, nhưng kiến trúc xung quanh cơ bản đều mới tinh, cùng với sự đổ nát thê lương ở bên ngoài tạo thành sự đối lập quỷ dị, ngoài ra, Phương Chu thế nhưng mô hồ thấy được không ít người.

Một lát sau, bọn họ đến một tòa kiến trúc màu trắng, cùng cảnh sắc một đường không hợp nhau, người thanh niên dừng xe bên đường, mở cửa xuống xe, Phương Chu muốn đi xuống theo nhưng tay chân nặng nề đến nỗi khó có thể cử động.

Không quá vài giây, cửa bên ghế phụ cũng bị mở ra, người thanh niên giơ ra một cái áo choàng, bao cô lại kín mít, đội mũ choàng lên cho cô, sau đó thuần thục bế cô lên như đã từng làm vô số lần trước đó.

Phương Chu tự biết tình huống hiện tại không bình thường, hai chân giống như bị rót chì không thể dùng sức, động đậy cũng không được càng đừng nói là tự đi đường, cô cũng không làm ra động tác dư thừa nào, chỉ là nghiêng đầu về một bên, tránh để đầu mình dán lên ngực hắn.

Từ bên trong xe đi ra, cạnh đó có một chiếc xe lăn, một người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe lăn.

Người này có một đầu tóc nhuộm đỏ như máu, hình dạng ngũ quan sắc bén, nhìn cực kỳ có tính công kích.

Hắn nhướng mày với người thanh niên, ngữ điệu ngả ngớn: “A, cuối cùng cũng đã trở lại, quan chỉ huy đại nhân.”

Người thanh niên trực tiếp làm lơ đối phương, đặt Phương Chu lên xe lăn, đôi tay chống ở hai bên tay vịn, nói với cô: “Chị, em còn chút việc phải xử lý, chị đi cùng với Caesar về trung tâm thực nghiệm kiểm tra một chút.”

Sau khi nói xong hắn dùng cặp mắt đen đến mức tận cùng kia nhìn Phương Chu, không có động tác tiếp theo, như là bị ấn nút tạm dừng.

Cô có chút cảnh giác, sau khi thấy đối phương chậm chạp không có phản ứng, cô thử bài trừ từ trong cổ họng ra mấy tiếng đáp lại: “…… Đã biết.”

Sau khi được cô đáp lại, người thanh niên mới giống như được lên dây cót, đứng dậy rời đi, người đàn ông tên Caesar đứng bên cạnh tiếp nhận xe lăn trong tay hắn.

Phương Chu nhìn hắn một cái.

Ánh mắt đối phương nhìn về phía cô rõ ràng không tốt, thấy cô nhìn lại cũng không thu liễm chút nào, nâng mi lộ ra một nụ cười tràn ngập ác ý về phía cô: “Sao nào, nhìn tôi làm cái gì, ‘ chị gái’?”

Tuy rằng còn chưa chải vuốt rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng người trước mắt này tuyệt đối không phải là “em trai” cô, hai tiếng chị gái này tràn ngập ý vị trào phúng, hoàn toàn không giống như người thanh niên vừa nãy đã gọi cô.

Tên này không thích cô, thậm chí là rất chán ghét cô.

Phương Chu lập tức đưa ra kết luận.

Toà kiến trúc màu trắng được canh chừng nghiêm cẩn, chỉ là đi vào mà Phương Chu đã phải trải qua mấy lần nghiệm chứng thân phận, mỗi cánh cửa đều là cửa cường lực, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Sau khi nhìn thấy cô, mấy người đang nói chuyện với nhau đều ngừng động tác trong tay, im lặng không nói.

Chờ bọn họ đi xa một chút, những người đó mới bắt đầu châu đầu ghé tai.

Những tiếng nói chuyện khe khẽ phảng phất như bị phóng đại gấp trăm lần, không ngừng truyền vào tai Phương Chu, kí©h thí©ɧ đến huyệt thái dương của cô đau đớn tựa kim châm.

Ngũ cảm của cô tựa hồ trở nên cực kỳ nhạy bén, xa như vậy cũng có thể nghe rõ những người đó đang nói cái gì.

“Quan chỉ huy lại mang cô ta đi trung ương, không biết lần này lại yêu cầu nộp lên bao nhiêu tình báo về dị hình mới có thể đạt thành giao dịch này.”

“Vì thu hoạch những tình báo đó mà Đội Tiền Phong đã bị chết không biết bao nhiêu người……”

“Kẻ chân chính đáng chết lại được sống an ổn.”

“……”

“Kẻ có gien của nhân loại cũ kéo chân sau sớm nên bị thế giới này đào thải!”

Bọn họ lời trong lời ngoài đều lộ ra cùng một thông tin —— “Nhanh lên đi tìm chết đi”.

“Nơi ẩn núp”, “Joker”, “Chị gái”, “Trung ương”, “Kháng nguyên”.

Phương Chu liệt kê ra những tin tức trọng điểm sau khi cô khôi phục ý thức, những từ ngữ quen thuộc này kết hợp với biểu hiện chán ghét của những người đó, trong đầu cô dần dần hiện ra một phỏng đoán có chút không xong.

Ca phẫu thuật của cô thất bại.

Còn có một cái suy đoán khác càng thêm không xong, cô xuyên qua.

—— xuyên vào trò chơi tương tác điện ảnh mà cô đã từng chơi thử《 Cựu Nhật Phế Đô 》, trở thành một nhân vật pháo hôi không nhỏ trong giai đoạn đầu của trò chơi này.