Chương 12

Thấy cô chạy trốn, số 256 phủ phục trên trần nhà sửng sốt một giây, sau đó lập tức đuổi theo, trên người hắn không ngừng tách ra tuyến mãng, che đậy toàn bộ camera trên đường đi, phòng ngừa người của đội Tiền Phong định vị được hắn.

Cũng không biết là chủ ý của hắn hay là chủ ý của nhóm sinh vật dị hình này.

Nhìn ra Phương Chu, kẻ xâm nhập này là quả hồng mềm tay trói gà không chặt, số 256 bị dị hình cắn nuốt hơn nửa lý trí chỉ còn lại ý niệm gϊếŧ chóc.

Thân thể này chưa từng vận động mạnh, Phương Chu căn bản chạy không nhanh, hơn nữa cú va đập mạnh vừa rồi … Cô cảm giác trong cổ họng tanh ngọt, không dám tiếp tục nghĩ đến vết thương trên người, chỉ phải dùng hết toàn lực để đào vong, dù vậy cô chạy không xa lắm đã bị đuổi theo.

Trong thời gian mấy ngày này, cô tìm hiểu vô cùng kĩ càng bản đồ và các hạng thiết bị ở khu vực này, tiến vào khu vực số 1, Phương Chu lập tức ấn cái nút khẩn cấp gần đó, hệ thống cấp tốc xác định thân phận của cô.

Số 256 bò sát trên trần nhà, hai chân còn chưa thu lại, ngay cả giác hút tuyến mãng sinh ra từ tứ chi vừa vặn bị cửa kính chống đạn bất ngờ rơi từ trên xuống trực tiếp cắt đứt.

“A a a a a!” Số 256 phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu chảy xuống dọc theo cửa kính, hắn trực tiếp bị rớt trên mặt đất.

Phương Chu cũng bị kinh ngạc một chút, không nghĩ lực sát thương lại cường đại như vậy, âm thầm cảm thấy may mắn không uổng công sức thăm dò mấy ngày nay.

Giây tiếp theo, một số lượng lớn tuyến mãng tập trung lại vị trí hai chân bị cắt đứt của hắn, thịt mầm nhanh chóng hình thành trên miệng vết thương, tu bổ hai chân, trong thời gian vài giây ngắn ngủi cũng đã hình thành hình thức ban đầu của cẳng chân.

Không ổn, thì ra nhóm nghiên cứu viên nói năng lực khôi phục cực mạnh là ở chỗ này.

Cô nhìn thấy vậy tiến lên trực tiếp cầm dao phẫu thuật nhắm ngay vị trí trái tim hắn đâm xuống.

Tại thời khắc mấu chốt uy hϊếp đến tính mạng bản thân, trái tim Phương Chu kinh hoàng, sớm đã vứt bộ quy tắc của thế giới kia ra sau đầu.

Đáng tiếc động tác của cô vẫn chưa thực hiện được, số 256 đã dùng tuyến mãng hình thành xúc tua bắt được cô, cũng không biết có phải vì số lượng tuyến mãng chữa trị hai chân không đủ hay không, xúc tua bắt lấy Phương Chu thế nhưng lại rải rác quay trở về bên người hắn, hắn đành phải dùng cặp chân còn chưa mọc hẳn hoi kia đứng lên, bóp lấy cổ cô.

Cảm giác hít thở không thông nháy mắt đánh úp lại, sắc mặt Phương Chu đỏ bừng, thái dương gân xanh nổi lên, dần nhiễm huyết sắc.

Cô nhanh chóng quyết định nâng chân lên, dùng toàn lực đá về phía hạ bộ của số 256.

Hạ bộ nam tính yếu ớt không được bất kì cái gì bảo hộ, cho dù mất đi lý trí, cảm quan của thân thể vẫn còn tàn lưu, cổ đau nhức kia khiến cho động tác của hắn chậm tại.

Thấy hắn có sơ hở, Phương Chu không chút do dự nâng tay lên, hung hăng đâm về phía động mạch cổ của hắn, để phòng ngừa miệng vết thương bị đâm vào được nhanh chóng chữa trị, cô dùng hết sức lực hướng về phía mình mà cắt hướng một nhát, xúc cảm khi da thịt và gân mạch bị lưỡi dao cắt qua dừng trên đầu ngón tay cô.

“Phụt ——!”

Máu tươi phun như suối bắn tung tóe trên bốn vách tường trắng và trên người Phương Chu, cảm giác hít thở không thông trên cổ tản ra, cô ngã ngồi trên mặt đất.

“Hô…… Hô……” số 256 dựa vào bức tường phía sau, che cổ lại phát ra âm thanh.

Theo bản năng, hắn lập tức điều động tất cả tuyến mãng trong cơ thể để chữa trị miệng vết thương, ngay cả tuyến mãng che đậy camera phía trên cũng bị hắn triệu hồi, xung quanh vết thương ở cổ lập tức toát ra vô số thịt mầm múa may.

Máu bắn vào mắt làm cho những đồ vật mà Phương Chu nhìn thấy đều che kín huyết sắc, cô thở phì phò, vào lúc này lại trở nên bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

[Các ngươi không thể giúp hắn, lại đây, đến chỗ của ta. ] Cô không có phát ra âm thanh, chỉ là làm khẩu hình với số 256.

[ Nhìn đi, camera đã quay chụp được các ngươi, cửa vào trung tâm thực nghiệm sớm đã bị chặn, đội Tiền Phong không bao lâu sẽ tới đây.]

Số 256 gắt gao nhìn chằm chằm cô, động tác của thịt mầm xung quanh cổ hắn bắt đầu dừng lại.

Phương Chu tiếp tục làm khẩu hình.

[ Mức độ hư hao thân thể của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, các ngươi chữa trị miệng vết thương của hắn thì như thế nào? Hoặc là nói các ngươi có thể cắn nuốt rồi thay thế hắn lại như thế nào, vẫn không có cách nào chạy thoát.]

[Mau tới đây, ta biết chủng tộc các ngươi là sinh vật quần cư, nếu bị huỷ diệt, toàn bộ chủng tộc sẽ biến mất. ]

Đúng vậy.

Chúng nó không phải là chỉ là quần cư bình thường, mà là chủng tộc quần cư.

Tất cả “Tuyến mãng” đều tập trung ở trên người số 256, chỉ mới vừa rồi, Phương Chu mới nghĩ thông suốt chuyện này.

Nhóm nghiên cứu viên tốn thời gian ba ngày, không có khả năng phát hiện chúng nó là sinh vật quần cư, trừ khi chúng nó cố ý giấu giếm. Việc có phải là quần cư hay không đối với sinh vật dị hình bị bắt đi nghiên cứu mà nói thì không có tất yếu phải giấu giếm.

Là sinh vật dị hình có cấp bậc trí tuệ đạt tới cấp A, nó dùng toàn lực che giấu điểm này, sau đó tìm đủ mọi cách cũng phải mang theo ký chủ đào vong tất nhiên là có nguyên nhân.

Bởi vậy, Phương Chu đã đưa ra kết luận có chút hoang đường này.