Chương 10

Tìm kiếm một chút, Phương Chu lấy ra một cái dao phẫu thuật được bọc kín bằng vải.

Những cạnh sắc nhọn của tất cả đồ dùng trong phòng cô đều bị mài trơn để phòng ngừa cô không cẩn thận bị thương, căn bản không có bất cứ vũ khí gì có thể phòng thân, thậm chí cái dao phẫu thuật này là do hôm qua cô đến chỗ Lộ Phi Lam trị liệu tiện tay lấy đi.

Cái khác không nói, trình độ sắc bén của dao phẫu thuật là tuyệt đối.

Trừ cái này ra, cô còn mang theo máy truyền tin, có thể dùng để liên hệ đội Tiền Phong và Phương Tuần Giang, ừm…… Nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ liên hệ bọn họ cũng không có tác dụng gì.

Ở trong phòng một lúc, sau khi thanh âm bên ngoài đã dần dần tan đi, Phương Chu lấy áo choàng đi ra ngoài lần nữa.

Không ngoài dự kiến, trong lúc này không có bất kì người nào tới tìm cô. Ở nơi ẩn núp này, cũng có thể nói là ở thế giới này và cả thế giới bên ngoài trò chơi, có lẽ chỉ có mỗi người em trai tiện nghi của cô sẽ để ý đến sống chết của “Phương Chu”. Lúc này hắn không ở căn cứ, không có ai nhớ đến sự tồn tại của cô, mà những người nhớ tới sự tồn tại của cô đại đa số là hy vọng cô đi tìm chết.

Việc này ngược lại làm cô có thể hành động tự do.

Sau khi ra khỏi phòng, cô dùng dư quang liếc nhìn camera, giả vờ bàng hoàng tại chỗ một chút, sau đó đi về hướng đã định.

Cái hành lang này đã không có người, người ở khu cư trú thoát đi thật sự nhanh, cũng may đoạn khu vực giữa 2-20 đến 2-60 này không phải là khu nghiên cứu, không hạn chế thông hành.

Phương Chu vừa đi thong thả, vừa hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa hai nhân viên nghiên cứu.

Có ba tin tức quan trọng cô có thế lọc ra được.

“Năng lực khôi phục rất mạnh”, “Độ nguy hiểm không cao”, “Cấp bậc trí tuệ rất cao”.

Trong《 Cựu Nhật Phế Đô 》, mỗi loại sinh vật dị hình được phát hiện sẽ được tiến hành đánh giá hai mặt, sau đó xác định cấp bậc cuối cùng, cấp bậc từ dưới lên trên là D đến S.

Một là cấp độ nguy hiểm, đánh giá từ sức chiến đấu của chúng. Hai là cấp độ trí tuệ, xem tên đoán nghĩa, rất nhiều dị hình có năng lực suy nghĩ không kém nhân loại, thậm chí một số ít chủng tộc còn cao hơn đại bộ phận nhân loại.

Còn có lời cuối cùng của bọn họ “Không chỉ có……” Câu nói này cũng làm Phương Chu đặc biệt để ý.

Đi khoảng năm phút, sau khi tiến vào khu vực 2-25, cảm giác về mối liên hệ kia càng thêm mãnh liệt, Phương Chu dừng bước chân.

Bốn phía im ắng, cô lại cảm giác được vị trí của bọn họ đã trùng nhau, lặng im vài giây, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Trốn đi không phải là sinh vật dị hình mà là tên cắn nuốt giả cô đã từng gặp.

Từ tứ chi của hắn toát ra vô số xúc tua màu trắng, giống như giác hút dính sát trần nhà, di chuyển theo góc chết của camera đến đây, lúc này đang dùng đôi mắt đã trở nên trắng dã nhìn chằm chằm Phương Chu.

Huyệt thái dương cô đột nhiên nhảy lên, rốt cuộc hình ảnh này mà lọt vào bất kì bộ phim kinh dị nào cũng có thể để lại ấn tượng ám ảnh sâu sắc.

Từ cái nhìn đầu tiên thấy vị cắn nuốt giả này, tin tức đã nhảy ra trên đỉnh đầu hắn, còn có thêm mấy hàng chữ.

【Nhân vật: Cắn nuốt giả 】

【Mức độ hư hao thân thể: 99.9% ( mau chóng cướp lấy )】

【Dị hình cộng sinh: Tuyến mãng 】

【 Cấp bậc nguy hiểm: cấp D 】

【Cấp bậc trí tuệ: cấp A 】

Đồng thời tại đây, Phương Chu không chỉ thấy tin tức của cắn nuốt giả, còn có tin tức hiện lêи đỉиɦ đầu cô.

【Nhân vật: Phương Chu ( nhân loại cũ ) 】

【Thân phận thứ nhất: *** ( hấp thu một con sinh vật dị hình có thể kích hoạt ) 】

【Năng lực ( chưa kích hoạt ): *****】

【 Thân phận thứ hai: Người chơi ( người xem )】

【 Năng lực phụ trợ ( đã kích hoạt ): Người chơi chính là người xem, bạn có thể thông qua thị giác của người khác để thưởng thức những câu chuyện mà tác giả mang đến ( cùng không gian sẽ tự động mở ra )】

【 Thân phận thứ ba: Vai phụ 】

【 Năng lực phụ trợ: Không 】

【 Thân phận thứ tư:??? 】

【 Năng lực phụ trợ:???? 】

Quá nhiều tin tức chợt phát ra, trong lúc nhất thời, Phương Chu căn bản không kịp phân tích, ngược lại bởi vì bị những tin tức ngắn ngủi này làm cho mất tập trung, không chú ý tới kẻ địch trước mắt trong chớp mắt đã có biến hóa.

Những con trùng vốn rất nhỏ toát ra từ trên người cắn nuốt giả, tập hợp thành một cánh tay thô dài, quấn quanh chế trụ eo Phương Chu.

“Rầm” một tiếng.

Cô bị ném lên vách tường.

————————