Phương Chu cảm giác dường như mình bị người ta ném lên một con thuyền chòng chành trên sóng biển, đầu cô đau như nứt ra, dạ dày cuồn cuộn, xương cốt cả người như muốn tan thành từng mảnh.
Nỗ lực thoát ra khỏi ý thức mông lung, thu hết hoàn cảnh trong phạm vi nhỏ xung quanh vào trong tầm mắt mơ hồ.
Cô đang ở trên ghế phụ của một chiếc xe, sự xóc nảy vừa rồi chính là do chiếc xe đang chạy trên đường.
Vài giây sau, tầm nhìn dần dần rõ ràng, xuyên qua cửa kính chắn gió phía trước, cảnh tượng tận thế lọt vào mắt cô.
Không khí vẩn đυ.c ngoài cửa sổ xám xịt, tầm nhìn cực thấp, chỉ trong khoảng cách cực gần mới có thể thoáng nhìn ra kiến trúc xung quanh, nơi nơi đều là những tòa nhà cao đổ nát, không có lấy một cây xanh, cá biệt còn có những tòa nhà vẫn còn đứng sừng sững nhưng nhìn kĩ thì cũng đều đã bị phong hóa, sắp sụp đổ, trong không khí u ám lây nhiễm khí vị hủ bại xưa cũ.
Dưới tình huống như vậy, Phương Chu thậm chí không biết người điều khiển làm sao có thể nhìn thấy con đường phía trước.
Cảm giác không thoải mái trong thân thể theo ý thức của cô trở về càng trở nên nghiêm trọng, Phương Chu khó có thể tập trung tinh thần để chải vuốt rõ ràng tình huống hiện tại. Tất cả những gì cảm giác được chỉ là thống khổ, dù vậy, cô vẫn cưỡng bách bản thân nhớ lại.
Nếu cô nhớ không lầm thì một giây trước đó cô vẫn còn nằm trên bàn phẫu thuật, trải qua ca phẫu thuật tim với xác suất thành công chỉ có một nửa, sau khi tỉnh lại đã đến một nơi khác.
Chắc không phải là cô gặp trúng tên bác sĩ vô lương nào đó, bị kéo đi cắt thận chứ?
Mỗi một chỗ trên thân thể đều truyền đến sự rêи ɾỉ quá mức chân thật, cô rất tỉnh táo mà nhận ra rằng mình cũng không phải đang ở trong giấc mơ, cũng không phải do chưa hết thuốc gây tê sau phẫu thuật.
Phương Chu muốn nghiêng đầu nhìn xem là ai đang ngồi trên ghế điều khiển, ngoại trừ cảm giác không khỏe khó có thể bỏ qua, cô giống như là lần đầu tiên sử dụng thân thể này, trong lúc nhất thời vậy mà khó có thể làm được động tác đơn giản như vậy.
Như để đáp lại nghi hoặc của cô, một âm sắc nam tính có chút lãnh đạm từ bên cạnh vang lên:
“Chị, tỉnh rồi?”
Thích ứng vài giây, rốt cuộc cô có thể khống chế đầu mình nghiêng về một phía, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với một con ngươi đen nhánh u ám.
Ngồi trên ghế điều khiển là một thanh niên nhìn qua tuổi không lớn lắm, mặc bộ đồ chiến đấu màu đen sẫm, cánh tay đeo găng tay nửa ngón đặt trên tay lái, làm cho người ta chú ý chính là con ngươi và màu tóc của hắn đen đến mức tận cùng, càng làm lộ ra màu da trắng tinh như tuyết.
Thấy Phương Chu nhìn về phía hắn, hắn dừng một chút rồi dời tầm mắt đi, tiếp tục nói: “Chịu đựng một chút, lần này đi trung ương tiêm vào chính là loại kháng nguyên mới, thân thể sẽ có chút phản ứng bài xích, một lúc nữa mới có hiệu lực.”
“Em đã giục bọn họ mau chóng nghiên cứu chế tạo ra kháng thể cuối cùng, đến lúc đó chị sẽ giống như những người bình thường.”
Phương Chu há miệng thở dốc, không có nổi sức lực để nói chuyện.
Không được cô đáp lại, người thanh niên cũng không giận, tốc độ nói chuyện của hắn rất chậm, mang theo sự trấn an đã tập mãi thành quen, tiếp tục nói: “Không cần sợ, chị, em vĩnh viễn ở bên cạnh chị.”