Chương 2

Nguyên nhân Ferio Voreoti quyết định nhận con nuôi từ bé đơn giản đến khó tin.

"Con trai tôi hôm qua đã biết nói chuyện!"

Đó là giọng của người bạn thân duy nhất của Ferio. Bá tước Canis Linet, đã có đứa thứ hai vào hai năm trước, luôn khoe khoang rằng những đứa con của mình đáng yêu tới mức nào. Ferio luôn nghĩ rằng thật kì lạ khi bạn thân của mình lại hết lòng vì con cái. Thật ngạc nhiên khi anh ta kể về những đưa con của mình mãi không dứt.

Điều này chỉ xảy ra vì Canis chính là Canis. Anh là một trong số ít những người nói chuyện với Ferio một cách thoải mái. Nếu Ferio là ngọn núi tuyết hiểm hiểm trở thì Canis chính là đồng bằng ấm áp. Tuy tính cách trái ngược nhưng cả hai lại rất hợp nhau.

"Khi nào cậu sẽ kết hôn?"

"Khi tôi chết."

"Tôi thật sự muốn dự đám cưới của cậu đấy!"

Canis chủ động kể với Ferio về lợi ích của việc kết hôn và nuôi dưỡng con cái. Cái mông mũm mĩm được quấn tã, những vết nếp trên cánh tay mập mạp, con gái luôn mừng rỡ chào đón mỗi khi anh trở về nhà. Anh luyên thuyên về chúng hệt như tín ngưỡng của mình. Bình thường Ferio sẽ không chú ý lắm, nhưng không hiểu sao hôm nay anh lại không thể phớt lờ giọng nói của Canis.

"Làm cha thật vĩ đại.", nhưng Canis lại chẳng vĩ đại như vậy khi nói thế. Anh cũng hay như vậy trước đây khi nói về vị hôn thê của mình, và bây giờ đến lượt những đứa con.

"Chúng thực sự rất dễ thương đó!!! Trust me!!!"

"Đi soi gương đi", sau đó Ferio leo lên xe ngựa.

Anh tựa đầu vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Dường như có nhiều gia đình trên đường phố hơn bình thường. Họ trông rất hạnh phúc.

Vậy cũng tốt.

Ferio mỉm cười nhắm mắt.

++++++++++++++++++++++++

"........Vậyyy đó lý do mà chú nhận nuôi con á???", Leonia không nói nên lời.

Xe ngựa của Ferio vẫn ở trước trại trẻ mồ mồ côi vì sự nhận nuôi đột ngột này. Loupe đang ở trong đấy để hoàn thành các thủ tục nhận nuôi, còn những hiệp sĩ thì canh gác bên xe. Trong khi đó, Ferio kể cho Leonia biết nguyên nhân mà mình quyết định muốn nhận nuôi một đứa con. Anh nhận nuôi một đứa trẻ chỉ vì lời nói của bạn thân mình. Leonia từng chứng kiến nhiều nguyên nhân nhận con nuôi của người lớn. Vì họ không thể có con, hoặc họ thích trẻ con, hoặc họ thích đứa nhỏ đấy khi làm từ thiện, hoặc đứa trẻ đó giống với đứa con đã mất của họ. Và chắc chắn là họ có tình thương với đứa trẻ đó, nhưng Ferio thì không.

"Chú à, chú bị ngốc hả?", Leonia nhếch mép. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy một lý do ngớ ngẩn như vậy.

"Đứa con gái duy nhất của ta nói chuyện mới dễ thương làm sao.", Ferio tặc lưỡi.

Nhưng anh không ghét thái độ đấy của cô. Nó còn tốt hơn những đứa bé khác, những đứa bé hay khóc hoặc im lặng.

"Nhưng mà, con không muốn sao? Đó là lý do con cản đường ta mà."

"...Vâng.", Leonia đồng ý.

Cô muốn theo những người này để rời khỏi cái trại trẻ kinh tởm này. Vì thế, cô đã đánh cược, thật may là nó đã thành công. Cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi nơi này, cô nên hạnh phúc mới đúng, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy bất an.

"Này", Leonnia lên tiếng trong khi mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. Loupe đang trên đường đi ra. Viện trưởng cúi đầu ở phía sau. Cô trừng mắt.

"...Con có một yêu cầu."

Viên trưởng và các giáo viên của cô nhi viên trở nên bất an.

"Viện trưởng và các giáo viên khác đã biển thủ tiền quỹ đấy ạ"

"Con đã chú ý."

"Họ đã bạo hành bọn con. Những ngày này họ còn liên lạc với kẻ môi giới mại da^ʍ."

Ferio đang nhìn chăm chú vào bộ đồ cũ của Leonia nhưng phải ngừng lại vì những lời nói của cô bé.

"Con có biết môi giới mại da^ʍ là gì không?"

"Con biết!", Leonia nghiến răng, "Họ còn nói rằng sẽ bán một trong những cô bé ở đây cho người môi giới nữa."



"..."

"Vậy chú sẽ trừng phạt bọn họ chứ?"

"Tất cả à?"

"Tất cả trừ cô giáo Konie, cô ấy đã chăm sóc bọn con chu đáo."

"Người phụ nữ tóc nâu bị thương ở ngón tay sao?"

"Vâng! Nhưng làm sao chú lại biết???", Leonia ngạc nhiên.

Ferio nhìn vào đôi mắt tròn xoe vì ngạc nhiên của cô bé. L*иg ngực anh ngưa ngứa như có con gì đó đang bò bên trong.

"Chỉ có người đó lo lắng cho những đứa trẻ lúc nãy."

Konie là người lớn duy nhất ở cô nhi viện tỏ ra đề phòng và thận trọng đối với anh. Và cô ấy luôn nhìn chằm chằm vào anh mỗi khi lũ trẻ òa khóc chạy đến bên cô. Cô ấy khác với viện trưởng và những giáo viên ở đây, những kẻ chỉ biết nịnh nọt.

"Ông ta luôn đánh bọn con mỗi khi uống rượu"

"Viện trưởng sao?"

"Vâng."

Ferio liếc nhìn cánh tay của Leonia

"Những vết bầm trên cánh tay cũng là do ông ta luôn sao?"

"Cái này là bị giáo viên khác đánh.", Leonia kéo ống tay áo che đi những vết bầm, "Các vết thương trên trên lưng mới là của viện trưởng ạ."

Giọng Leonia bình thản như thể người bị bạo hành không phải là cô. Cứ như thế, cô kể cho Ferio nghe về những điều khủng khϊếp mà cô nhi viện đã làm. Đôi mắt đỏ đen của anh trở nên sắc bén.

"Vì vậy hãy trừng phạt họ."

"Như thế nào? Ta gϊếŧ họ nhé?" Ferio hỏi.

"Vậy thì hời cho họ quá. Chú nên tra tấn họ đến khi họ muốn chết mà không được."

Đôi mắt đen của cô lấp lánh, trông như ai đó đã rắc những hạt bụi vàng vào. Ferio nhìn chằm chằm vào chúng.

"Thực sự là năm tuổi sao?"

Điều anh nghĩ đến đầu tiên là con gái đầu lòng của Canis, Lupica. Một đứa bé dễ thương, như một con cáo đỏ, không khóc khi nhìn thấy anh, hình như năm nay đã lên sáu. Tuy nhiên Leonia trông nhỏ hơn Lupica nhiều. Ngay cả khi anh xem xét đến tình trạng của cô nhi viện thì con bé vẫn trông rất gầy. Ngược lại, lời nói của con bé lại chín chắn hơn những đứa trẻ trạc tuổi khác. "Biển thủ" và "bạo hành" không phải những từ mà trẻ em ở độ tuổi này sử dụng.

"Công tước.", Loupe trở lại cùng với những giấy tờ nhận nuôi.

Thay vì ra lệnh, Ferio giơ ngón tay ra hiệu cho Loupe đưa giấy tờ. Thông tin cá nhân của Leonia đã được ghi đây đủ trên tài liệu.

"Loupe."

"Vâng."

"Hãy ở lại đây."

"Vâng...Sao ạ???"

Điều này gây sốc cho Loupe, người luôn mong muốn trở về dinh thự công tước ngay lập tức. Leonia cảm thấy buồn giùm anh ta, nhưng Ferio lại chẳng quan tâm chút nào.

"Ở đây khá là bẩn đấy, vì vậy hãy ở lại dọn sạch chúng cho sạch sẽ."

Loupe nhếch miệng như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại hờn dỗi. Sắc mặt anh tái đi như mái tóc của anh vậy.

"Hãy dọn sạch."

".......Tôi hiểu rồi."



"Anh ơi!", Leonia gọi Loupe một cách khích lệ, "Khi anh ở đây, hãy chặt chân chặt tay của họ! Lấy thắt lưng quất cái lưng họ! Nhúng mũi bọn họ vào cái dĩa đầy nước! Như thế bọn họ không thể đứng dậy được nữa."

Loupe xanh mặt lại, còn Ferio thì mỉm cười hài lòng.

"À, ngoại trừ cô giáo Konie nhé! Cô ấy rất tốt với bọn em.", Leonia vẫy tay và bảo anh ấy bình an vô sự.

"Bằng chứng tham ô nằm trong két sắt đằng sau khung ảnh đấy!"

Xe ngựa chuyển động, Loupe sững sờ nhìn theo. Leonia vẫy tay cho đến khi không nhìn thấy anh nữa.

"Cô bé thật sự không phải con gái ruột của Công tước hả?", Manus, một trong những hiệp sĩ, hỏi rằng có phải Công tước ghé thăm từng trại trẻ để tìm kiếm con gái ruột của mình đúng không.

Ấn tượng mà Leonia đã để lại cho họ quá mạnh mẽ. Hơn nữa, con bé còn có màu đen đặc trưng.

"Cô bé còn mỉm cười khi nói những điều đáng sợ." Một hiệp sĩ khác, Frobo, đồng ý kiến.

"...Dù sao thì...", vẻ mặt của Loupe đầy mệt mỏi, các hiệp sĩ khác cũng vậy, "nhanh chóng hoàn thành đi."

Để trở về dinh thự để nghỉ ngơi nhanh nhất có thể, họ phải làm xong việc "dọn dẹp" mà công tước giao cho. Đôi mắt của Loupe trở nên sắc bén. Có một đống bụi lớn cần phải dọn sạch.

++++++++++++++++++

Hai ngày sau.

Trong khách sạn mà họ dừng chân, Leonia đã phải tắm ba lần bằng nước ấm để cô trở nên sạch sẽ. Meles, nữ hiệp sĩ duy nhấy mà Ferio mang theo, đã giúp cô. Cơ thể của cô bé chằng chịt vết thương. Không chỉ có những vết xước và bầm tím, sau lưng cô bé còn rướm máu vì bị đánh bằng roi da.

Meles đã báo cáo cho Ferio. Anh bảo hiệp sĩ quay lại cô nhi viện để ra lệnh cho Loupe đưa tất cả những kẻ bạo hành bọn trẻ về dinh thự của anh. Điều này có nghĩa chính tay anh sẽ trừng phạt bọn chúng.

Ngày hôm sau, Leonia mặc một chiếc váy màu lam ấm áp và một chiếc áo choàng lông mà không biết Ferio đã lấy nó từ đâu. Mái tóc đen bị cắt sơ sài đã được Meles buộc bằng dải ruy băng đỏ.

"Đây là lần đầu tiên em mặc như thế này đấy."

Leonia hỏi trông mình như thế nào với giọng phấn khích. Trông cô giống như một đứa bé được nuôi dạy tốt.

"Bộ đồ rất vừa vặn.", Meles mỉm cười. Nhưng trong lòng cô đang cảm thấy tồi tệ. Thật buồn khi nghĩ tới một cô bé như thế này không chỉ trải qua một trải nghiệm khủng khϊếp ở cô nhi mà còn chưa bao giờ mặc quần áo bình thường như thế này trước đây. Cô ấy thậm chí còn cảm thấybtệ hơn vì cô ấy có một người em trai cũng trạc tuổi Leonia.

Ferio đứng lặng một lúc lâu.

"Cuối cùng thì con cũng giống một con người rồi đấy."

"Con vẫn luôn là con người mà!!!", Leonia nói và yêu cầu một lời khen.

"Ta không thể khen con trông khi con xấu xí thế này."

"Chú không thấy chú quá xấu tính hả? Bây giờ chú là cha của con đó."

"Vậy mà con lại gọi ta là chú à?"

"Là bởi vì con chưa quen miệng thôi mà!"

"Ta cũng không quen khen ai đó."

Ferio bật cười khi mình đang không chịu thua với một đứa trẻ con.

Leonia phồng má giận dữ. Nhưng điều đó càng khiến mọi người cảm thấy tiếc cho cô bé hơn vì cô quá gầy.

Ferio cau mày. Tâm trạng tốt của anh ấy giảm xuống đọt ngột.

"Nếu con muốn được khen, hãy tăng cân đi."

Đứa trẻ duy nhất ở độ tuổi của Leonia mà Ferio biết là con gái của Canis, nhưng Leonia lại gầy đến mức không thể đem cả hai ra so sánh với nhau.

Anh đột nhiên cảm thấy tức giận. Tất nhiên, sự tức giận của anh sẽ được trút lên đám người của cô nhi viên khi anh trừng phạt chúng trong ngục giam bên dưới dinh thự của mình.