10
Nhà của Tạ Trì nằm trên một ngọn núi xa xôi.
Nhìn con đường đất ướt nhẹp sau cơn mưa.
Tui nhìn đôi giày cao gót của mình, chần chừ.
Tạ Trì không nói lời nào, bế tôi lên, vững vàng bước qua đoạn đường bùn lầy.
Cậu ấy cởi giày da của mình đưa cho tôi, tự mình đi chân trần:
“Chị, đường ở đây khó đi, đi giày cao gót dễ bị trẹo chân, quên mang dép mất rồi, chị có thể đi tạm giày của em được không?"
“Em muốn bế chị đi, nhưng còn vali nữa…”
Tôi đã từng thấy Tạ Trì nghiêm nghị, quyết đoán khi nói chuyện với những người trong công ty.
Nhưng khi cậu ấy nói với tôi, vẫn luôn vô cùng dịu dàng.
Chân Tạ Trì lớn hơn tôi vài size. Tôi mang giày của cậu ấy, cảm giác như đứa trẻ con mang trộm giày của người lớn.
Tạ Trì một tay cầm giày cao gót, tay kia kéo vali, chậm rãi đi sau lưng tôi, thỉnh thoảng trêu chọc tôi đi trông thật buồn cười.
Cuối cùng, chúng tôi cũng an toàn đến nơi.
Từ phía xa.
Tôi đã thấy một bà cụ hiền từ và một cô bé trông khoảng mười mấy tuổi vẫy tay chào chúng tôi.
Bà của Tạ Trì rất nhiệt tình.
Bà ấy tìm chiếc ghế sạch nhất trong nhà, lau đi lau lại bằng tay áo, sau đó mới đưa cho tôi ngồi.
Tôi ngại ngùng đỡ bà ngồi xuống trước.
Nhưng bà ấy lại áy náy nhìn tôi:
“Cô gái nhỏ, chỗ chúng tôi điều kiện không tốt, cực khổ cho cháu phải đến tận đây. Sáng nay bà dậy sớm dọn dẹp ba lần, cháu yên tâm, trong nhà tuyệt đối sạch sẽ!”
Tôi như ngừng thở.
Cảm thấy hơi căng thẳng, nắm lấy góc áo của Tạ Trì.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi sinh ra chưa từng gặp ba mẹ.
Ba mẹ của Phó Sinh không thích tôi, họ nói tôi quá xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là loại hồ ly tinh chuyên lừa đàn ông.
Mỗi lần đến nhà họ Phó, tôi đều phải chịu một trận mắng chửi.
Đây là lần đầu tiên có người lớn đối xử với tôi dịu dàng như vậy.
Tôi thật sự không biết phải làm gì.
Em gái của Tạ Trì cầm một quả táo đến trước mặt tôi.
Em ấy rụt rè ngẩng đầu lên nhìn tôi:
“Chị... chị đẹp quá đi… em... em có thể gọi chị là chị dâu không?"
“Đây là phần thưởng của thầy giáo, em còn tiếc chưa dám ăn, cho chị ăn nhé!”
Tôi cẩn thận nhận lấy quả táo, mắt hơi cay:
“Được chứ."
“Tại sao lại không được?”
11
Buổi tối, Tạ Trì tự tay xuống bếp nấu một bữa ăn đơn giản.
Sau khi ăn xong, tôi nằm nghỉ trên chiếc giường gỗ.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy bà của Tạ Trì nhỏ giọng nói chuyện với cậu ấy.
Tôi giật mình, rón rén đứng dậy, hé cửa ra một chút để nghe trộm.
“Tạ Trì, nói thật với bà đi, cô gái cháu dẫn về lớn hơn cháu bao nhiêu tuổi?”
Tạ Trì gãi đầu:
“Không lớn hơn bao nhiêu, cháu vui là được.”
“Cháu thật sự thích cô ấy?”
“Dạ.”
Bà của Tạ Trì gật đầu, cúi người, lấy ra một hộp gỗ từ trong chiếc tủ gỗ lỏng lẻo.
Bên trong có vài cuộn tiền giấy màu hồng nhăn nheo.
Bà ấy đưa số tiền đó cho Tạ Trì:
“Bà lại giúp cháu tiết kiệm được một ít nữa, cháu xem có đủ không?”
Tạ Trì sững sờ, bàn tay cầm tiền cứng đơ.
“Mấy cô gái thành phố, mặc một chiếc áo thôi, cũng bằng chi tiêu cả năm của nhà mình."
“Cô ấy chịu theo cháu, cháu không được để người ta chịu thiệt.”
Tôi ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, lặng lẽ trở về giường, giả vờ ngủ.
Những ngày tiếp theo.
Tôi đã trải nghiệm một cuộc sống nông thôn vô cùng vui vẻ.
Ban ngày, tôi cùng Tạ Trì và bà của cậu ấy đi giặt đồ ở bờ sông.
Tạ Trì lội xuống sông, biểu diễn bắt cá bằng tay không cho tôi xem.
Buổi tối, chúng tôi ngồi quanh đống lửa, nghe những câu chuyện thời thơ ấu của Tạ Trì.
Mỗi ngày ở đây, tôi đều cảm thấy bệnh tình của mình chuyển biến tốt đẹp.
Cho đến khi…
Phó Sinh dẫn Lục Thiển Thiển đến.
Lúc đó, tôi và Tạ Trì mới bẻ ngô xong, vừa trở về nhà. Khi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một chiếc McLaren đậu trước cửa.
Phó Sinh mặc bộ vest may đo thủ công, đang bực bội nhìn đôi giày da lấm bùn của mình.
Lục Thiển Thiển ngồi xổm xuống, cẩn thận dùng khăn giấy ướt lau giày cho anh ta.
Bà của Tạ Trì đứng bên cạnh không biết phải làm gì.
Phó Sinh thấy tôi toàn thân lấm lem, vô thức nhăn mặt:
“Vợ à, sao em lại để mình thành ra thế này?"
“Chơi đủ chưa? Đến lúc về nhà rồi.”
Anh ta phớt lờ sự hiện diện của Tạ Trì, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy gọng kính vàng trên mũi:
“Vợ?”
Bà của Tạ Trì do dự một lúc, cuối cùng run rẩy hỏi:
“Tạ Trì, hai người này là ai vậy?”
Còn chưa kịp để chúng tôi lên tiếng.
Lục Thiển Thiển đã bước tới trước mặt bà ấy, chỉ vào tôi và Phó Sinh, nói:
“Bà già, bà không biết sao? Thời Tương Tư là vợ của tổng giám đốc, tổng giám đốc của chúng tôi là doanh nhân nổi tiếng ở khu vực Đông Nam, tài sản hàng chục tỷ, không cùng thế giới với mấy người.”
Phó Sinh cười một tiếng.
Anh ta nới lỏng cà vạt, khinh miệt liếc nhìn Tạ Trì:
“Thời Tương Tư, chỉ cần em chịu về nhà với anh, rút đơn ly hôn, chuyện những năm qua em gian díu với tên trai bao này, anh có thể bỏ qua.”
Mặt bà Tạ Trì tái nhợt, bà ấy ôm ngực, lùi lại hai bước:
“Lời đó có ý gì...?”
Sắc mặt Tạ Trì trở nên khó coi.
Nhưng cậu ấy vẫn nắm chặt tay tôi, mặt khách lại dịu dàng an ủi bà:
“Bà, bà đừng để ý đến anh ta, anh ta bị điên.”
Tôi vội đẩy Lục Thiển Thiển ra, tiến lên giúp bà bình tĩnh lại.
Lục Thiển Thiển bị tôi đẩy, vừa vặn ngã vào lòng Phó Sinh.
Cô ta hờn dỗi liếc nhìn Phó Sinh, cuối cùng nũng nịu nói lớn:
“Bà, bà không biết sao? Cháu trai bà đã được vợ của tổng giám đốc nuôi suốt sáu năm."
“Bà có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Cháu trai bà, người mà bà vất vả nuôi dưỡng, thật ra chỉ là một kẻ ăn bám!"
“Cậu ta đã tiêu của vợ giám đốc hơn 580 vạn tệ, số tiền này, dù các người có đánh đổi cả mạng sống cũng không đền nổi! Tôi nói cho bà biết, nếu cháu trai bà không trả tiền, hôm nay chúng tôi sẽ bắt cậu ta vào tù.”
Đôi mắt bà của Tạ Trì mở to, cảm thấy khó thở.
Bà ấy thở dốc, trong đôi mắt mờ đυ.c phản chiếu gương mặt hoảng loạn của Tạ Trì.
“Ôi trời, tổng giám đốc, hình như bà già này lên cơn hen suyễn, chúng ta có nên gọi 120 không?”
Lục Thiển Thiển che miệng, giả vờ ngây thơ nói quá lên.
Phó Sinh lạnh lùng liếc nhìn tôi, vẻ mặt khinh bỉ:
“Ở cái nơi nghèo nàn này làm gì có bệnh viện? Chờ chết đi.”
Tôi hung dữ giơ tay lên, tát Lục Thiển Thiển một cái:
“Cút."
“Nếu cô còn nói thêm một câu bậy bạ nào nữa, tôi sẽ xé nát miệng cô.”
12
Bà của Tạ Trì bị bệnh tim.
Tôi không dám chậm trễ, bảo Tạ Trì bế bà lên chiếc McLaren của Phó Sinh, còn tôi ngồi vào ghế lái chuẩn bị lái xe.
Phó Sinh vừa lấy lại tinh thần, định ngăn cản tôi, nhưng chỉ kịp ăn một bụng khói xe.
Mùi nước hoa ngọt ngào và mùi thuốc lá trên xe hòa quyện vào nhau, khiến tôi vô thức buồn nôn.
Tôi cố nhịn cơn đau ở dạ dày, không màng đến việc xe thể thao bị trầy xước bởi con đường núi gồ ghề, nhấn ga, một mạch chạy đến cổng bệnh viện huyện.
Nhưng mà.
Khi tôi xuống xe và mở cửa sau.
Bà của Tạ Trì chỉ còn lại một hơi thở yếu ớt.
Bà ấy cố gắng quỳ xuống đất.
Cúi đầu lạy tôi một cái.
“Quý nhân, cầu xin cô nghĩ đến việc cháu trai tôi còn nhỏ dại, đừng kiện nó.”
“Bà già này cầu xin cô.”
“Tiểu Trì, con nhất định phải trả lại tiền cho người ta.”
Ba câu nói này, đã dùng hết sức lực của bà.
Bà ấy lưu luyến nhìn Tạ Trì lần cuối.
Sau đó mãi mãi nhắm mắt lại.
Cả người Tạ Trì lảo đảo.
Cậu ấy quỳ rạp xuống:
“Bà ơi!”
Môi tôi run rẩy, đầu óc quay cuồng.
Bỗng nhiên cảm nhận được một vị tanh ngọt ở cổ họng, kèm theo cơn đau, dạ dày như bị xé rách.
Tôi bất ngờ phun ra một ngụm máu, mắt tối sầm lại.
13
Khi mở mắt ra lần nữa.
Trước mắt là một màu trắng.
Một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh Phó Sinh, thì thầm bàn tán.
Tôi ngẩng đầu nhìn lịch trên bức tường.
Đã qua ba ngày.
Tôi yếu ớt chớp chớp mắt:
“Tạ Trì đâu rồi?”
Phó Sinh tiến lại gần nhìn tôi.
Nụ cười trên mặt anh ta tắt ngúm khi nghe câu hỏi này, ngay sau đó trở nên hung dữ:
“Thời Tương Tư, em chỉ quan tâm đến cậu ta thôi sao?"
“Tại sao không nói cho anh biết em bị ung thư?"
“Em không lo chữa bệnh, chạy linh tinh làm gì?”
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, giống như thực sự yêu tôi vậy.
Lớn tiếng.
Quan tâm đến sự sống chết của tôi.
Trong lúc vật lộn.
Phó Sinh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi.
Anh ta tỏ vẻ không vui, đưa tay muốn tháo nó ra:
“Anh nhớ anh chưa từng tặng em chiếc nhẫn nhỏ thế này."
“Ai tặng em món đồ rác rưởi này vậy?"
“Mau vứt đi.”
Tôi mỉa mai nhếch khóe môi, nhấn vào vết son trên cổ áo anh ta, cười thành tiếng:
“Liên quan gì đến anh? Tôi đã nói ly hôn rồi, sao anh còn lì lợm không chịu ký tên?"
“Phó Sinh, anh thật hèn hạ.”
“Tôi nhìn anh còn thấy ghê tởm.”
Phó Sinh nhíu mày:
“Vợ à, em đang ghen sao?"
“Nếu em nói ra là mình ghen, anh đã sớm đuổi Lục Thiển Thiển đi rồi."
“Những năm qua, em luôn tỏ ra lạnh nhạt với anh, anh thậm chí còn nghĩ rằng em không còn yêu anh nữa, vậy nên anh mới tìm Lục Thiển Thiển để chọc tức em.”
Haha.
Tôi thực sự muốn cười.
Sao lại có người mặt dày đến mức này?
Tôi rút kim tiêm ra khỏi tay trái.
Dùng đầu kim hung hăng đâm một đường lên mặt anh ta.
Phó Sinh đau đớn hét lên một tiếng.
Đồng tử đen kịt đầy vẻ kinh ngạc.
Anh ta không thể tưởng tượng được, sẽ có một ngày tôi làm tổn thương anh ta.
Tôi nở nụ cười:
“Phó Sinh, da mặt anh dày bao nhiêu lớp?"
“Làm sao anh có thể mặt dày đến thế?"
“Tôi mong máu tôi có độc, để có thể chết cùng anh.”
Phó Sinh gọi bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho tôi.
Tôi bị trói cả tay chân, không thể cử động.
Anh ta cởϊ áσ khoác, tháo thắt lưng, đôi mắt đầy giận dữ.
“Thời Tương Tư, chỉ cần tôi không đồng ý ly hôn, em vẫn là vợ tôi, em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ."
“Em đã ngủ với thằng nhãi đó bao nhiêu lần rồi? Hửm?"
“Em giống như Lục Thiển Thiển, không thể sống thiếu đàn ông phải không? "
“Được, hôm nay chồng sẽ thỏa mãn em.”
Phó Sinh điên rồi.
Như một con thú mất trí.
Hung hãn xé toang áo của tôi.
Tôi dùng hết sức phản kháng, vật lộn, dùng toàn bộ sức lực cầm chiếc bình hoa trên tủ đầu giường.
Đập mạnh vào đầu Phó Sinh.
Hành động điên cuồng của Phó Sinh dừng lại.
Anh ta ôm đầu, máu tươi chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống tấm ga giường trắng tinh.
Lục Thiển Thiển từ bên ngoài chạy vào.
Cô ta nhìn Phó Sinh bị thương, đau lòng chạy tới bên anh ta:
“Anh Phó Sinh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Sinh nghiến răng, oán hận nhìn tôi:
“Em thật độc ác, Thời Tương Tư, bây giờ vì thằng nhãi đó, mà em giữ gìn trinh tiết làm người phụ nữ đoan chính rồi."
“Tốt, em đối xử với tôi thế nào, tôi sẽ đối xử với cậu ta như thế."
“Nghe nói bây giờ cậu ta là giám đốc của một công ty niêm yết phải không? Em chờ đấy, không quá ba ngày, cậu ta sẽ giống như một con chó không nhà, chạy đến cầu xin tôi.”
Phó Sinh mặc áo khoác, tức giận rời đi.
Lục Thiển Thiển lập tức thu lại vẻ dịu dàng, chuyển thành khuôn mặt độc ác:
“Thời Tương Tư.”
“Cô đã hại chết bà của người ta, còn mặt mũi nào mà nhớ tới cậu ta nữa?
“Nếu tôi là Tạ Trì, bây giờ chắc chắn hận chết cô rồi.
“Tạ Trì và Phó Sinh, cô không giữ được ai cả.”
Tôi bấm chuông gọi y tá, bảo y tá đưa cô ta đi.
Gióng nói hung dữ độc ác của Lục Thiển Thiển vang vọng trong hành lang:
“Thời Tương Tư, cô sẽ không được gì cả, biết điều thì mau nhường lại vị trí vợ tổng giám đốc, cô mau chết đi cho rồi!”
Tôi nhắm mắt lại.
Lấy điện thoại ra, gọi đến số điện thoại của đối thủ Phó Sinh.
Đối thủ của Phó Sinh.
Cũng chính là sếp của Tạ Trì, Vương Dịch.