Tiết Nghiên Tuệ khăng khăng muốn tới Tiết Phủ, ôm lấy cánh tay Lý Huyền Tung nũng nịu, Lý Huyền Tung đành phải đồng ý cho nàng đi.Tiết phủ, Tiết Thành nhận được hồi âm, ở trên giường bệnh nói liền ba tiếng: “Tốt! Tốt! Tốt!”Họa diệt môn treo trên đỉnh đầu Tiết gia, cọng cỏ cứu mạng sau cùng chính là nghiệt nữ kia… Không, không thể lãnh đạm với nàng, nàng là trưởng nữ của Tiết gia, là quý phi mà hoàng thượng sủng ái.
Tiết Thành hao tốn sức lực ngồi dậy, sai người gọi hết toàn bộ quản sự ở trong phủ đến.Hoạ lớn rớt xuống đầu, gia nhân Tiết phủ lòng người bàng hoàng, trốn không thoát, nhưng lại không cam tâm mất mạng theo gia chủ.
Kẻ có tính tình mềm yếu thì khóc sướt mướt, tính tình gian xảo không chịu lại làm sai chuyện, bị quản sự quở trách, những kẻ này ngược lại giơ chân, hùng hùng hổ hổ.
Sắp chết đến nơi rồi, nhất định phải trôi qua mâý ngày thoải mái, để làm quỷ cũng được thoải mái.
Tỳ nữ bên cạnh nghe nói như thế, lại càng khóc lóc không ngừng.
Ngay cả quản sự cũng mặt mày xám xịt rơi lệ, ném gậy đi.
Cứ tùy tiện, gia chủ mắc phải trọng tội, đã thành châu chấu sau thu, không nhảy nhót được mấy ngày, những hạ nhân như bọn họ còn phải quản cái quy củ gì nữa.Cho nên, Tiết Thành ra lệnh cho gọi quản sự trong phủ, qua một hồi lâu cũng không có người nào đến.Phản rồi! Đúng là phản hết rồi! Tiết Thành tức đến nỗi ho khan dữ dội một trận.Thôi Thị bước vào, nhìn thấy Tiết Thành đang khom người ho khan, mặt mo đỏ lên, tay càng siết chặt tờ giấy trong tay.
Sắc mặt bà ta xanh xám, hai đường vân pháp lệnh càng hằn sâu hơn."Sao bà lại tới đây?" Tiết Thành thấy mặt mày bà ta đầy vẻ oán hận, mặt mo không vui.Mấy ngày nay, Thôi Thị và Tiết Thành đang cãi nhau, làm ầm ĩ đến cuối cùng Tiết Thành phiền chán đuổi bà ta đi.
Thôi Thị không thấy được một chút nhu tình mật ý nào ở trên mặt ông ta, giống như mấy chục năm tình sâu nghĩa nặng giữa hai người chỉ là một hồi ảo mộng, Tiết Lang yêu thương bà ta trước nay chưa từng tồn tại."Ông còn sai người đặt bài vị của tiện phụ kia ở từ đường nữa, ông đặt ta vào đâu hả?"Thôi Thị bước nhanh về phía trước, giống như đố phụ gào lên.Tiết Thành không muốn cãi nhau với bà ta:"Thôi Nhi, mạng của cả nhà chúng ta còn phải nhờ vào quý phi, kia là mẹ đẻ của nó, bà nên phân rõ nặng nhẹ."Thôi Thị lên tiếng: "Ông đừng có nằm mơ, ả Tiết Nghiên Tuệ kia là ác quỷ đòi mạng.
Nó không có khả năng vì ông cầu tình, ông đừng có mà nằm mơ nữa.""Sau này nó đến phủ, dáng vẻ này của bà không thể xuất hiện ở trước mặt nó được, bà cứ ở trong phòng chờ đi, không được cho phép thì không được đi ra." Tiết Thành lạnh lùng cảnh cáo Thôi Thị."Ông cho rằng ta và ông đều vô dụng như nhau à? Cho dù ta có chết cũng sẽ không cầu xin nó." Thôi Thị thẳng sống lưng, quay đầu bỏ đi.Tiết Thành tức giận đến mức bật ngửa, ông ta làm những thứ này còn không phải là vì muốn giữ lại một mạng cho mẹ con họ sao? Phụ nhân ngu xuẩn, không hiểu được dụng tâm lương khổ của ông ta.“Đại nhân, các quản sự đến chậm cuối cùng đã đến.”“Bố trí lại bên trong từ đường một phen, đốt hương dâng đỉnh, dọn hoa quả tươi lên…”Hai ngày sau, Tiết Nghiên Tuệ vận một thân váy áo mộc mạc, cài lên hai cây trâm bạc, dẫn theo mấy cung nữ, lái một cỗ xe bình thường, khiêm tốn xuất cung."Nương nương, đã đến Tiết phủ."Tiết Nghiên Tuệ xuống xe, Tiết Phủ môn đình rộng lớn, kính cổng cao tường, tuy nhiên mười sáu cái kích tượng trương cho thân phận ở trước cửa đã không còn nhìn thấy tăm hơi, trước cửa trống rỗng, khí thế uy nghiêm trang trọng không còn sót lại chút gì, chỉ lộ ra suy bại.Một tiếng "két" vang lên, người gác cổng Tiết phủ mở ra cửa hông, trước tiên giật mình xem xét tình huống một chút, sau đó quỳ gối ở trước mặt Tiết Nghiên Tuệ:"Tham kiến quý phi nương nương, đại nhân đang ở trong phủ chờ nương nương, mời nương nương đi theo nô tài vào phủ.""Mở cửa chính ra." Trương Vân Toàn quát lớn.Người gác cổng run run: "Quý phi nương nương, không phải nô tài thờ ơ, hiện đang có cấm quân âm thầm giám sát, mở cửa chính động tĩnh quá lớn…"Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, giữa thanh thiên bạch nhật, nàng dẫn theo những người này, ngoài kẻ mù không nhìn thấy ra, cho dù nàng bước vào từ cửa chính hay là cửa hông thì tin tức nàng đến Tiết phủ cũng không thể giấu diếm được bệ hạ.
Không tạo thanh thế thật lớn đến đây là muốn nhìn thử xem Tiết Thành có quỷ kế gì, song nàng nhẹ nhàng đơn giản không có nghĩa là đồng ý chịu ấm ức."Nô tài vào trong bẩm báo một tiếng."Người gác cổng chạy vào phủ, không bao lâu, cửa chính Tiết phủ mở rộng.Tiết Nghiên Tuệ từ cửa chính Tiết phủ tiến vào, áp choàng màu xanh nhạt lướt qua cửa phủ cao cao, di chuyển qua bức tường xây thành bình phong ở cổng.
Tỳ nữ Tiết phủ quỳ gối ở hai bên vệ đường tiếp đón."Nương nương, đại nhân đang chờ ở từ đường."Tâm phúc phụ tá Tiết Thành nơm nớp lo sợ mở miệng.
Tiết Nghiên Tuệ không thèm để ý tới hắn ta.Nàng có vẻ hứng thú quan sát tỳ nữ đang quỳ gối ở hai bên đường nhiêù hơn.
Bổn ý của Tiết lão tặc là muốn thể hiện sự coi trọng đối với nàng, nên những kẻ xuất hiện ở đây đều là những quản sự, ma ma có mặt mũi ở Tiết phủ.Thế nhưng Tiết lão tặc lại quên mất, hoặc có lẽ là ông ta không biết cũng không quan tâm, nô tài lớn lối coi thường chủ, trưởng nữ chân chính của ông ta từ nhỏ đến lớn đã từng nếm qua không ít khổ ở trên tay những quản sự này.“Ngẩng đầu lên.”Tiết Nghiên Tuệ rút cái tay từ trong ấm đồng(*) ra, chỉ về phía một bà lão đang núp ở đằng sau.(*)Ấm đồng: lò tay đồng sưởi ấm của người xưa, có hình dạng giống như cái ấm.Lão phụ nhân kia co giật mấy cái, cả người bà ta núp ở sau lưng người khác, vậy mà vẫn bị nhận ra.
Phu nhân nói đúng, Tiết Nghiên Tuệ có lòng oán hận với người của Tiết gia, sẽ không buông tha cho Tiết gia.Lão phụ nhân cắn răng ngẩng đầu lên, bà ta là nhũ mẫu của phu nhân, bà ta không thể làm mất mặt phu nhân được.“Quả nhiên là bà, tai họa lưu ngàn năm, cổ nhân quả thật không có lừa ta.”Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày, mặc dù bà ta đã nghèo túng già yếu hơn rất nhiều, nhưng nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ vẫn như cũ nhận ra bà lão này, nhũ mẫu của Thôi Thị.
Từng ký ức hình ảnh hứng chịu vũ nhục và quở trách của bà ta ập tới, ký ức kia quá mức buồn khổ, ngay cả nàng cũng có chút không chịu nổi.Lão phụ nhân ngồi bệt ra đất, mặc dù Tiết Nghiên Tuệ chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ rồi đi, giống như là khinh thường không thèm đếm xỉa tới bà ta.
Lão phụ nhân rơi vào tuyệt vọng, bà ta sống không quá hôm nay, Tiết đại nhân sẽ không bỏ qua cho bà ta.Từ đường Tiết phủ được xây dựng trang trọng nghiêm trang, Tiết Thành xuất thân hàn môn, sau khi ngồi lên địa vị cao lại không muốn người khác nhắc đến xuất thân nghèo khó của ông ta.
Trong lòng rất là ao ước khâm phục những con cháu thế gia vọng tộc kia, cho nên ông ta mới tỉ mỉ xây dựng từ đường, hy vọng Tiết gia từ đời của ông ta bắt đầu, đời đời phú quý kéo dài.Tiết Thành ở trong từ đường chờ đến sốt ruột, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, rốt cuộc cũng nghe được một trận tiếng bước chân lộn xộn.
Ông ta run rẩy đứng dậy, tiếng bước chân bên ngoài đã ngừng lại."Tuệ… Tuệ nhi."Tiết Thành chống gậy bước ra, một tiếng “Tuệ nhi” ở trong ánh mắt trào phúng của Tiết Nghiên Tuệ chỉ có thể lắp bắp thốt ra.
Cha con nhiều năm, lúc đứa con gái này thành thật nghe lời thì trong mắt ông ta chưa từng có nàng.
Lúc này nàng đột nhiên vùng dậy phản nghịch, khắp nơi đối nghịch với ông ta, làm cho ông ta hận đến mức gọi nàng là nghiệt nữ.Tiếng "Tuệ nhi" này là lần đầu tiên người làm phụ thân như ông ta gọi đứa trưởng nữ là nàng.
Tiết Thành đầu tóc hoa râm, bộ râu run rẩy, hốc mắt ấm áp, cha con cùng chung dòng máu, tự ông ta đang làm cho bản thân mình cảm động."Ha." Tiết Nghiên Tuệ bật cười thành tiếng, là tiếng cười khinh miệt.Tiết Thành siết chặt quải trượng, mặt mo cứng ngắt.
Cái đồ nghiệt nữ này! Ông ta hít một hơi thật sâu, nhịn xuống nhục nhã trong lòng."Tuệ nhi, theo phụ thân vào trong."Nàng đã đánh giá thấp trình độ không cần mặt của Tiết lão tặc rồi.
Ông ta còn có thể điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục cậy già lên mặt tự cho mình là đúng.Tiết Nghiên Tuệ bước vào từ đường, thấy Tiết lão tặc đã đi đến trước mặt một cái bài vị, động tác vuốt ve nhẹ nhàng, tựa như rất hoài niệm."Thắp cho mẹ con một nén nhang đi."Tiết Nghiên Tuệ đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, người đàn ông này gϊếŧ chết vợ cả của ông ta, vậy mà lúc đối diện với bài vị vợ cả lại không hề mảy may chột dạ hoặc áy náy, thậm chí là e ngại.
Ông ta còn có thể giả bộ tình sâu tưởng nhớ, người này đúng là hoàn toàn không có trái tim.Tiết Thành không nghe thấy câu trả lời nên quay người lại, thở dài với Tiết Nghiên Tuệ còn đang lạnh lùng nhìn ông ta:“Phụ thân biết trong lòng con có oán hận, trong quá khứ phụ thân đã từng có lỗi, thế nhưng huyết thống cha con… có chém cũng không đứt.”Tiết Nghiên Tuệ im lặng không động.Tiết Thành tận tình khuyên bảo: “Phụ thân đắc tội với bệ hạ, cả nhà họ Tiết gặp họa chỉ trong một sớm một chiều.
Chẳng lẽ con thật sự có thể nhẫn tâm nhìn người thân ruột thịt của mình đầu một nơi thân một nẻo hay sao? Đừng quên ở trên người con cũng đang chảy dòng máu của Tiết gia.
Nếu như phụ thân bị tru sát, cả đời con đều không thoát khỏi ô danh là nữ nhi của tội thần.
Còn cả mẹ con nữa, bà ấy là phụ nhân Tiết gia, hương khói của bà ấy, toàn bộ đều do phụ thân cung phụng, chẳng lẽ con nhẫn tâm để cho bà ấy trở thành cô hồn dã quỷ hay sao?”Tiết Thành nói xong, hai hàng nước mắt lăn dài.Tiết Nghiên Tuệ đi lên phía trước mấy bước, nhìn bài vị đặt trên bàn thờ, “Linh vị vong thê Tạ Thị”, bài vị là dùng chất liệu gỗ tốt làm ra, hương đỉnh lượn lờ ở bên cạnh, tính luôn cả bàn hoa quả tươi thờ cúng, dựa theo dáng dấp mà nhìn thì bài vị kia quá mới.
Tạ Thị qua đời đã được hai mươi năm, bài vị lẽ ra không nên mới như vậy.
Nhiều năm như thế, Tiết lão tặc ngay cả một cái bài vị ra hồn cũng không làm cho bà.“Vong thê, thì ra mẹ chính là thê tử đã chết của ông.” Tiết Nghiên Tuệ khẽ niệm một lần.Tiết Thành vui mừng, quả nhiên nhắc tới Tạ Thị, nghiệt nữ Tiết Nghiên Tuệ này sẽ không tiếp tục làm căng nữa.
Ông ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, mẹ con chính là thê tử kết tóc của phụ thân.”“Vậy còn Thôi Thị thì sao?” Nàng nhìn thẳng Tiết lão tặc.Tiết Thành thầm nghĩ không tốt, nhưng đối mặt với sự bức bách của Tiết Nghiên Tuệ, ông ta không thể không trả lời: “Bà ấy là kế thất của phụ thân.”“Kế thất à? Mẹ là vợ cả hợp cách, kế thất nên hành lễ ra làm sao?” Tiết Nghiên Tuệ từng câu ép hỏi.Tiết Thành thật vất vả mới dùng Tạ Thị làm cho Tiết Nghiên Tuệ dao động, sao có thể vì Thôi Thị mà cam chịu thất bại trong gang tấc: “Lễ mà thϊếp phải chấp hành là quỳ lạy.”“Thế người đâu rồi?” Cặp môi đỏ mọng của Tiết Nghiên Tuệ hơi cong lên, quyết không bỏ qua.“Người tới, dẫn phu nhân lại đây.” Tiết Thành ngừng một chút, nói bổ sung: “Mặc kệ dùng cách gì, nhanh chóng dẫn tới.”Thôi Thị đang nằm ở trên giường, sắc mặt ảm đạm.
Tiết Hoa Lệ bưng chén thuốc năn nỉ bà ta uống thuốc.
Bỗng nhiên màn cửa bị người ta dùng sức xốc lên, nô bộc y theo mệnh lệnh của Tiết Thành xông tới.
Tiết Hoa Lệ bị dọa sợ, chén thuốc ở trên tay rơi xuống đất vỡ nát.“Nô tài lớn mật, chỗ này là nơi mà các ngươi có thể đi vào sao?” Thôi Thị giận dữ.Tên nô bộc kia im lặng, nếu như là ngày trước, có cho gã thêm một cái lá gan thì gã cũng không dám, nhưng bây giờ ngay cả gia chủ cũng là “Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình khó giữ được”, bọn họ đã không còn sợ như vậy nữa.
Phải nói sao nhỉ, đây là mệnh lệnh của đại nhân, quý phi nương nương còn đang ở đây, có lẽ chỉ cần bọn họ làm tốt chuyện này là có thể tránh được một kiếp..