Ánh mắt hoàng đế không tốt, chỉ có thể nhìn rõ đồ vật trong vòng ba bước chân, ngoài ba bước lập tức trở nên mơ hồ. Vừa mới nghe được âm thanh hô khẽ, ánh mắt của hắn lập tức thu liễm lại, bước chân lại càng thêm gấp gáp. Chân của Tiết Nghiên Tuệ loạng choạng không vững, té cái ạch xuống đất, cũng may bậc thềm hành lang không cao, lúc nàng sắp chạm đất với tay bắt được lan can hành lang, cho nên ngã cũng không đau.
Nàng ngồi ở dưới đất, ngẩng đầu lên, bệ hạ đã đứng ở trước mặt nàng. Từ trên hành lang té xuống, vừa vặn lại bị người khác nhìn thấy, Tiết Nghiên Tuệ xấu hổ không muốn thừa nhận, cố ý nghiêng đầu cong đuôi mắt lên cười.
Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lo lắng trong mắt hoàng đế tán đi, bước tới gần vòng tay ôm lấy eo của nàng, du͙ƈ vọиɠ nổi lên cuốn lấy nàng ôm ấp một phen. Đột nhiên trên mặt âm ấm, khiến cho động tác của hắn dừng lại.
Tiết Nghiên Tuệ đưa tay ôm lấy mặt hoàng đế, kéo lại gần sát bên, khiến cho chóp mũi hai người chạm vào nhau: "Bệ hạ."
Rồi ngay cái lúc hắn muốn hôn nàng, nàng lại ngửa đầu né tránh, một cuỗi tiếng cười trêu chọc cất lên. Hắn nhịn không được cũng cười, duỗi ngón tay xỉa lên trán nàng một cái:
"Ranh mãnh."
Tiết Nghiên Tuệ cố ý chọc ghẹo hắn một hồi, để cho hắn tạm thời gác việc triều chính qua một bên đi dùng bữa.
Sau khi cùng hắn dùng cơm xong, hoàng đế còn muốn nghiên cứu chiến lược. Tiết Nghiên Tuệ vừa chuẩn bị rời khỏi Duyên Anh Điện đã thấy Hàn Đạo Huy tiến lên bẩm báo:
"Bệ hạ, cấm vệ quân truyền đến tin tức, vợ của Hứa Hoài là Dư phu nhân bị nhiễm dịch bệnh phong hàn, bệnh nặng đến mức hôn mê, trước khi bất tỉnh còn luôn miệng kêu oan."
"Truyền ngự y đến chuẩn bệnh chữa trị." Hoàng đế hạ lệnh.
Tuy có giám quân mật báo, lại tìm ra thư từ do chính tay Hứa Hoài viết bên trong phủ Bành Vương, thế nhưng đối với một vị lão tướng đã chinh chiến hơn nửa cuộc đời, đại tướng quân công danh hiển hách, không thể chỉ dựa vào những thứ này đã định cho ông ta tội mưu phản được, hắn cũng không muốn qua loa như vậy.
Trước vẫn chưa khép tội mưu phản cho Hứa Hoài, chỉ ra lệnh cho cấm quân bao vây Hứa phủ, cũng không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến người Hứa gia. Cho nên nếu như phu nhân của Hứa Hoài bị bệnh, hắn lập tức cho ngự y đến đó chuẩn bệnh.
"Tây Bắc có truyền đến tin tức gì không?"
Hoàng đế hỏi, nếu như Hứa Hoài thật sự tồn tại tâm mưu phản, tất nhiên sẽ ở trước mặt quân sĩ lộ ra. Cái mà giám quân phiền Cao Mật truyền tới là mật báo, Hứa Hoài không hề phát hiện chuyện này, nếu như ông ta thật sự muốn làm phản thì Tây Bắc hiện tại sẽ không thể yên ổn được.
"Bẩm bệ hạ, không có." Hàn Đạo Huy trả lời.
Chuyện này có điểm không bình thường, hoàng đế trầm ngâm.
Sự tình trong quân hay trong triều, Tiết Nghiên Tuệ chỉ biết một ít tin tức mà mọi người điều biết. Những tin tức tình báo cơ mật nàng cũng không biết, đương nhiên không thể nào phán đoán cho được. Nhưng lại có một số việc mà nàng có thể làm, nghe thấy Hàn Đạo Huy bẩm báo phu nhân của Hứa Hoài bị bệnh nặng mà còn lên tiếng kêu oan, trong nội tâm nàng có phần không được dễ chịu. Nếu như Hứa Hoài thật sự mưu phản, vậy chẳng lẽ ông ta bỏ vợ bỏ con ở trong kinh thành hay sao? Người vợ bị bỏ qua này còn phải dùng máu tươi để lót đường đi đến vinh hoa cho ông ta, vị phu nhân này dù sao cũng là một người vô tội.
Trong lòng Tiết Nghiên Tuệ đột nhiên dâng lên một cỗ khí bất bình:
"Bệ hạ, Dư phu nhân bị bệnh nặng hôn mê vẫn còn lên tiếng kêu oan, có lẽ trong chuyện này thật sự có ẩn tình. Hiện tại bà ấy bệnh nặng hôn mê, không có cách nào tuyên triệu vào cung, hay là để cho thần thϊếp tới Hứa phủ nhìn xem bà ấy, nghe một chút bà ấy nói như thế nào."
"Không được."
Hoàng đế quả quyết bác bỏ, Dư phu nhân bệnh nặng, mặc dù đã cho ngự y đến chuẩn bệnh bốc thuốc, nhưng không hề đảm bảo là sẽ không lây nhiễm, hắn không thể để cho nàng đi mạo hiểm được.
"Bệ hạ, bà ấy chẳng qua chỉ là nhiễm bệnh phong hàn, những cung nữ, thái giám bị bệnh này trong cung rất nhiều, uống mấy thang thuốc là tốt rồi, không sao cả."
Tiết Nghiên Tuệ liên tục giải thích, nhưng hoàng đế vẫn cứ cắn chặt không buông.
Cuối cùng nàng đành phải thất vọng rời khỏi Duyên Anh Điện, trở lại Thừa Gia Điện, trong đầu cứ liên tục cân nhắc việc này. Vừa nhớ tới tao ngộ của Dư phu nhân, trong lòng nàng lập tức sinh ra nóng nảy.
"Nương nương, nô tài thăm dò được Hứa gia mấy năm qua nghèo khó, Dư phu nhân gả vào Hứa gia chính là trưởng tẩu như mẹ, nuôi lớn đệ đệ, đệ muội của Hứa tướng quân, còn lo liệu những chuyện lặt vặt, sinh hoạt trôi qua có phần không mấy dễ dàng. Hơn nữa bà ấy cũng không có mang thai hài tử, tuổi tác lại càng lúc càng lớn, dưới gối vẫn còn chưa có con phụng dưỡng."
Những thứ này cũng không tính là bí mật gia đình khó nghe ngóng gì. Mấy ngày nay Trương Vân Toàn phụng mệnh lập tức đi giao hảo với người khác, trong cung ngoài cung đều có tai mắt, rất nhanh đã thăm dò được.
Tất nhiên trong lòng Tiết Nghiên Tuệ hiện tại cũng không biết là tư vị gì:
"Chuẩn bị sơ qua một chút, bổn cung muốn âm thầm xuất cung."
Trong nội cung mắt ai nấy cũng đều sáng như đuốc, Thừa Gia Điện có một vị Tiết quý phi, thực ra chính là chủ nhân hậu cung, cùng lắm chỉ kém một cái danh phận chính thức mà thôi. Nàng muốn xuất cung, đương nhiên không có bất kỳ ai dám đứng ra ngăn trở.
Mà Trương Vân Toàn an bài mọi người lặng lẽ xuất cung, còn dẫn theo một đám thái giám, cung nữ, hộ vệ trùng trùng điệp điệp đi cùng, chỉ còn kém không có hô hào lên, bởi vì hắn ta cũng không dám để cho quý phi nương nương đi mạo hiểm.
Tiết Nghiên Tuệ còn chưa bước ra khỏi cửa cung, bên này hoàng đế đã nhận được tin tức, hắn đưa tay day day huyệt thái dương:
"Dẫn theo người đi hộ tống cho Tiết quý phi đi."
Đã đến Hứa phủ, Trương Vân Toàn xuất ra lệnh bài, sắc mặt cấm quân phụ trách bao vây Hứa phủ lập tức thay đổi, khom người nhường ra cửa phủ, khoé mắt đảo qua thân ảnh cao gầy từ trong xe ngựa bước xuống. Mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng hắn ta vẫn nhận ra đây chính là vị Tiết quý phi tiếng tăm lừng lẫy.
Trương Vân Toàn sai quản sự trong phủ cho người dẫn đường, đi tới tiểu viện của Dư phu nhân.
Dinh thự Hứa phủ khá lớn, phần đông là nô bộc và tỳ nữ. Bên trong phủ yên lặng như tờ, gia chủ dính vào sự tình mưu phản, cấm quân đã bao vây phủ của bọn họ, từ trên xuống dưới Hứa phủ đều giống như đại hoạ lâm đầu, rơi vào tuyệt vọng.
"Sao lại đi đường này?"
Trương Vân Toàn trừng mắt nhìn tên nô bộc đang dẫn đường, Dư phu nhân là đương gia chủ mẫu, lẽ ra phải ở chính viện, tên nô bộc này sao lại đi hướng tiểu viện?
"Khởi bẩm... Khởi bẩm đại nhân, phu nhân bình thường đều ở tại Đông Viện... Chính viện là chỗ của nhị đương gia..."
Tên nô bộc kia sợ tới mức cà lăm, có thể dẫn theo nhiều tùy tùng như vậy, vừa mở miệng đã có thể bước vào phủ, những người này khẳng định chính là quý nhân.
"Nhị đương gia chính là vị đệ đệ kia của Hứa tướng quân, Hứa Giang đó à?" Trương Vân Toàn nhìn thấy quý phi nương nương cau mày, lập tức hỏi.
"Dạ... Dạ... Những năm gần đây đại đương gia luôn một mực đóng quân ở Tây Bắc, chỗ ở của nhị đương gia vẫn luôn là ở chính viện."
Trưởng tẩu ở Đông Viện, ngược lại đệ đệ được chị dâu nuôi lớn lại tiến vào chính viện, chuyện này mà tên Hứa Giang kia cũng làm ra được. Trương Vân Toàn âm thầm phỉ nhổ.
Ở bên trong Đông Viện, ngự y đã đến khai đơn bốc thuốc, những tỳ nữ bên người Dư phu nhân lá gan so với những kẻ hầu hạ khác bên trong Hứa phủ lớn hơn nhiều, lập tức dựa theo ngự y phân phó, cho Dư phu nhân uống thuốc. Ngự y đã khám và chữa bệnh cho không ít cung nhân, vì thế đơn thuốc này cũng đã được nghiệm chứng, Dư phu nhân vừa uống thuốc xong, theo thời gian từ từ mở mắt ra.
Lúc Tiết Nghiên Tuệ đến, Dư phu nhân đã tỉnh.
"Phu nhân, quý phi nương nương đã đến."
"Nhanh, mau đỡ ta đứng lên."
Dư phu nhân giãy giụa đứng dậy: "Mang y phục tới đây cho ta, nhanh, vấn tóc lại cho ta."
Tỳ nữ đỡ bà ấy xuống giường, thay đổi một bộ y phục mới, đem mái tóc hoa râm của bà chỉnh lại một lượt gọn gàng, lúc này trên người bà ấy đã lộ ra vài phần tinh thần, xưa nay Dư phu nhân luôn là khoẻ mạnh hơn người.
Tiết Nghiên Tuệ bước đến, có chút kinh ngạc, Dư phu nhân so với trong tưởng tượng của nàng không hề giống nhau. Tuổi tác của bà ấy đã lớn, tóc đã bạc hơn phân nửa, trên mặt đầy rẫy nếp nhăn, thần sắc vì bị bệnh nên có chút tiều tụy. Bù lại quần áo sạch sẽ gọn gàng, thấy nàng tới cũng không có kêu trời kêu đất hô oan.
Tiết Nghiên Tuệ miễn cho bà ấy khỏi hành lễ, sai tỳ nữ dìu bà ấy trở lại giường nằm. Hôm nay nàng tới chỗ này cũng không phải muốn đi giày vò một bà lão nhiều tuổi.
"Hứa lang không có khả năng mưu phản, cầu xin nương nương thay lão thân thuật lại cho bệ hạ biết."
Khi Dư phu nhân nhắc tới lão tướng quân Hứa Hoài, trên mặt không hề có vẻ oán giận, thật sự không hề giống với hình tượng một vị phu nhân già cả không con bị chồng ruồng rẫy.
"Thư tín tìm được bên trong phủ Bành Vương, phía trên còn được Chư Công nhận định, thật sự là chữ viết của Hứa lão tướng quân."
Dư phu nhân một mực lắc đầu:
"Nương nương, lão thân và Hứa lang làm vợ chồng đã hơn năm mươi năm, tình thâm nghĩa trọng. Không nói đến chuyện Hứa lang luôn một lòng đền nợ nước, chỉ cần lão thân còn ở kinh thành, ông ấy không có khả năng bỏ qua sống chết của lão thân mà mưu phản. Hơn nữa, chữ viết của ông ấy không ai có thể quen thuộc hơn lão thân được, cầu xin bệ hạ cho lão thân được vào cung phân biệt."
Trong ánh mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên, Dư phu nhân đối với Hứa Hoài hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ, đối với địa vị của bản thân trong lòng Hứa Hoài lại càng tự tin hơn nữa. Cái này và tin tức mà Trương Vân Toàn thăm dò được quả thực có sự khác nhau quá lớn.
"Theo bổn cung biết, lần xuất chinh này, bên người Hứa tướng quân còn dẫn theo nhi tử."
"Bọn họ là bị buộc phải ở cùng nhau, không giống với một người là lão thân."
Dư phu nhân thở hồng hộc, trên khuôn mặt bị nếp nhân phủ kín lộ ra nụ cười ngọt ngào như mật.
Tuy rằng Tiết Nghiên Tuệ có chút xao động, nhưng đây chỉ là nói miệng không bằng chứng. Chỉ dựa vào những lời này của Dư phu nhân còn chưa thể đánh động được nàng.
"Ai... Lão thân dưới gối không con, Hứa lang lại không chịu nạp thϊếp, đứa con trên danh nghĩa kia là con thừa tự của Nhị Lang, không phải cốt nhục của hai chúng tôi."
Dư phu nhân hơi do dự, một lần nữa khẩn cầu:
"Cầu nương nương ở trước mặt bệ hạ nói tốt, để cho lão thân có thể đi xem xét chữ viết của Hứa lang."
Dư phu nhân còn đang bị bệnh, khí lực cạn kiệt, lại lăn qua lăn lại khẩn cầu, Tiết Nghiên Tuệ cuối cùng cũng mềm lòng, đáp ứng cho bà ấy.
Tiết Nghiên Tuệ dẫn người rời đi, vừa ra đến cửa sân, một đám người lập tức quỳ xuống dập đầu. Người dẫn đầu chính là một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi, khóc sướt mướt cầu xin tha mạng, nhìn trang phục và dung mạo của đám người này cũng không phải là nô bộc hay tỳ nữ.
Trương Vân Toàn lập tức sai người giải tán đám người kia đi:
"Nương nương, những người này toàn bộ đều là gia quyến của Hứa Nhị Lang."
So sánh với Dư phu nhân, những kẻ này quả thực quá mức tầm thường.
"Hồi cung."
Bên trong chính viện Hứa phủ, sắc mặt đang ủ rũ của Hứa Giang Hứa Nhị Lang rốt cuộc cũng lộ ra vui mừng:
"Thật tốt quá, quý phi nương nương không có trừng phạt đám bọn họ. Hơn nữa, quý phủ chúng ta bây giờ ai nấy đều tránh không kịp, quý phi nương nương lại chịu đặt chân đến đây. Khắp kinh thành đều biết bệ hạ sủng ái quý phi nương nương, nương nương chịu tới đây cũng đã đại biểu cho thái độ của bệ hạ. Mẹ con Nhu Nương các nàng nhất định sẽ không chết."
Sau khi đuổi hết thϊếp thất và con cái, Hứa Nhị Lang ôm một thiếu niên dung mạo yêu diễm ngã xuống giường:
"Sanh Lang à, chúng ta được cứu rồi."
Thiếu niên yêu diễm được gọi là Sanh Lang kia cũng không giống như Hứa Nhị Lang vui mừng đến phát khóc, ở một góc khuất không nhìn tới được, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ âm tàn đầy quỷ dị.