Ngày thứ hai, đầu tháng năm, mồng một, ở triều đại này cứ vào ngày mùng 1 và ngày rằm đều tiến hành thượng triều dâng sớ.
Sắc trời còn chưa tỏ, văn võ bá quan đã xếp thành hàng tiến vào cung, ngự tiền thân vệ đứng gác ở hai bên, chúng quan đều thần sắc an tĩnh xuống, bệ hạ rốt cuộc cũng lâm triều rồi.
Những ngày này, hoàng đế không tổ chức yến tiệc, không gặp đại thần, lộ ra điềm báo xấu, sóng ngầm trong triều đã bắt đầu khởi động. Thẳng cho đến khi bên trong nội cung truyền ra tin tức, thánh thượng không có việc gì, một số người mới chịu buông thả tâm tình, số khác lại bắt đầu chịu dày vò.
Tùy tùng ngự sử dẫn dắt tất cả đại thần vào trong điện, theo chức quan, tước vị mà sắp xếp vị trí, tay cầm phất trần, lẳng lặng chờ đợi.
“Thánh thượng lâm triều.”
Hoàng đế thân mặc long bào, đầu đội mũ rồng, tiến vào chính điện.
Quần thần hành đại lễ, cùng hô to: “Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hắn ngồi ở ghế rồng trên cao, nghe quần thần hô vang như sấm, thần sắc âm trầm, “Chư khanh đứng dậy.”
Án điều khiển phía trên nơi đế vương, bệ hạ vẫn còn sinh long hoạt hổ,uy nghi hiển hách, nào có bộ dạng bệnh nặng đến sắp trút hơi thở cuối cùng?”
Đám người Tiết Thành mặc dù đã sớm biết hoàng thượng triệu kiến phi tần, giống như vẫn bình yên vô sự, nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn mang lại đả kích thật lớn đối với bọn hắn.
Hoàng thượng như thế nào nhìn như vẫn còn sức khỏe dồi dào a?
Tuy nhìn không được thần sắc của quần thần bên dưới, hắn cũng đoán ra được phản ứng của bọn họ, quân thần cái dạng này, không phải quân mạnh thần nhược thì chính là quân nhược thần mạnh, hắn bị bệnh quá lâu, cũng nhân nhượng bọn chúng quá lâu rồi.
Tiết Thành đến cuối cùng vẫn là lão thần đã trãi qua sóng gió hai triều, mặc dù kinh hãi hoàng thượng vì sao vẫn còn khỏe mạnh nhưng biểu cảm trên mặt vẫn trấn định như cũ, hắn vẫn còn có tâm phúc của chính mình, thời gian qua cũng ngầm nuôi dưỡng không ít thế lực.
Nguyên một đám bắt đầu bẩm báo, cao giọng tấu:
“Khải tấu bệ hạ, tháng trước ở Lạc Châu trời đổ mưa to, đến nỗi làm cho tường thành trong ba dặm đều sụp đổ, Lạc Châu đã phái người công bố giải trừ thuế ruộng mướn dân xây dựng lại.”
“Khải tấu bệ hạ, Bách Tể triều cống, hiện đã di chuyển đến Đăng Châu.”
...
Thần tử đứng lên bẩm tấu mỗi một người đều hết sức cung kính, sự tình bẩm tấu thế nhưng chỉ là một chút việc nhỏ bình thường, không có gì hệ trọng.
Hoàng đế nghiêng người về phía trước, lưu châu trên mũ rồng va chạm phát ra âm thanh giòn vang, sự kiên nhẫn của hắn đến nay đã dùng hết. Nếu như hắn vẫn như cũ bệnh căn trầm trọng, mệnh sống không còn bao lâu, hắn sẽ tiếp tục nhẫn nại sự qua loa của bọn họ.
Nhưng mà hôm nay bệnh tình của hắn đã có chuyển biến tốt đẹp, cũng không cần phải tiếp tục bỏ mặc nữa, thiên hạ hiện tại có thể yên ổn vô sự như vậy sao? Hay là bởi vì quan lộ hoàn toàn bị nắm giữ trong bàn tay của Tiết Thành, quần thần không phải không muốn nói, mà là bọn chúng căn bản không dám nói ra.
Từng sự kiện vụng vặt được khai báo khiến hao tốn rất nhiều thời gian, Tiết Thành dẫn đầu chúng đại thần ca tụng công đức một phen, rốt cuộc buổi thượng triều hôm nay mới có thể kết thúc.
“Truyền ý chỉ của trẫm”. Hoàng đế đột nhiên mở miệng, “Tháng này bắt đầu khai mở chế độ thi khoa cử, cho phép đăng ký thi trực tiếp, tuyển chọn nhân tài cho bốn khoa, chỉ cần là người đọc sách, kiến thức uyên bác, quan viên bên dưới ngũ phẩm hay sĩ tử cũng đều có thể dự thi, trẫm tự mình đích thân phê duyệt.”
Đạo khẩu dụ của bệ hạ giống như một đạo sấm sét, xẹt ngang qua tai Tiết Thành, khiến cho hắn tâm thần đại loạn.
Thi khoa cử là phi thường trọng đại, tuyển chọn toàn là người tài, không phải bệ hạ tự mình hạ chỉ sẽ không mở. Hoàng đế từ lúc chấp chính đến nay, ở hai năm trước còn chỉ là đề xuất qua, cũng không có trực tiếp mở. Hôm nay tại sao lại đột nhiên mở khoa thi, còn mở một lượt bốn khoa, tự mình làm giám khảo?
Quan lớn đứng ở đầu hàng suy nghĩ còn có thể khắc chế, nhưng tiểu quan áo lục, áo xanh phía sau đã là vui mừng ra mặt.
Ở triều đại này, cấp quan từ lục phẩm đến thất phẩm áo bào màu lục, từ bát phẩm đến cửu phẩm vận áo bào màu xanh, hôm nay là ngày mùng một thượng triều, cả quan văn và quan võ cửu phẩm cũng phải tham gia.
Tiết Thành nắm chặt tấu chương trong tay, đạo thánh chỉ này của hoàng thượng đã khiến cho thế hệ quan lại cấp thấp bên dưới một bụng dã tâm thấy được cơ hội thăng tiến. Bàn tay nắm giữ quyền chưởng khống tiền đồ các quan lại khác của Tiết Thành không còn tác dụng, giống như tường thành gặp phải đại hồng thủy, tràn đầy nguy cơ.
“Có thưởng có phạt, những quan lại không tài, không đức, không có năng lực đều sẽ tiến hành trục xuất.”
Hoàng đế lại tiếp tục bổ thêm một đao.
Tiết Thành hai gò má run rẩy, cái gì gọi là không tài cán không năng lực, có phải những ai không nghe lời bệ hạ liền sẽ trở thành người không tài vô năng?
“Văn võ chức quan từ ngũ phẩm trở lên, kể từ hôm nay, mỗi ngày hai người thay phiên trao đổi đánh giá lẫn nhau, chuẩn bị trẫm sẽ đích thân hỏi lại.”
Ý tứ có phải là các quan lớn từ ngũ phẩm trở lên bệ hạ sẽ đích thân khảo hạch?
Hoàng đế vẫn còn tiếp tục, “Quân Thiết Đà một bộ phận vốn đã hàng phục lại sinh tâm phản bội, quấy nhiễu bên Cạnh Châu, lòng muông dạ thú, không thể lại bỏ mặc bọn chúng tiếp tục tác oai tác oái. Xương Vương Lý Tự lại chỉ biết một mực hòa giải, quá mức vô dụng, liền cách chức tổng duyệt binh sĩ của Lý Tự.”
Tiết Thành sửng sờ, bệ hạ phế đi quyền tuyển quan lại mới của hắn, còn muốn đoạt binh quyền trong tay của Xương Vương, Xương Vương hiện tại vẫn còn đang đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài, bệ hạ phụ tình bạc nghĩa như thế, sẽ không sợ tâm người trong thiên hạ rét lạnh hay sao?
Hơn nữa, không chỉ là suy nghĩ, hoàng đế tự mình chủ trương như thế, thân thể của hắn có thể chịu đựng được ư?
Chiếu lệnh của bệ hạ đã hạ xuống, cho dù là thần tử hoàn toàn không biết bí mật nơi cung cấm, cũng cảm nhận được mưa gió đang ngầm nổi lên, trong điện bốn bề đều yên ắng.
“Các khanh còn có đại sự nào cần bẩm tấu nữa không? nếu không liền bãi triều....”
“khải bẩm bệ hạ, vi thần còn có việc muốn tấu.”
Chúng thần cả kinh, chỉ thấy quan đại thần đứng đầu dãy thẳng sống lưng, một thân áo bào tím hiển quý, tuổi gần ngũ tuần vẫn như cũ sống lăng thẳng tắp, chính là Thượng thư đại nhân uy vũ, Tề Quốc Công, phụ thần chấp chính quyền hành quyền lực nhất triều đại, bước ra khỏi hàng.
Tiết quốc công muốn khuyên can bệ hạ ư? Quần thần không khỏi lo sợ.
“Chuyện gì?” Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh.
“Khải tấu bệ hạ, ngày giỗ của tiên đế sắp đến, Lễ bộ cần định viếng lăng, dâng hương, tế tự cùng những lễ nghi khác. Thần cả gan xin hỏi, năm nay là bệ hạ người đích thân ra mặt tế bái, hay vẫn như năm trước là do Xương Vương đến thay thế?
Những thần tử còn không biết là chuyện gì nhẹ thở phào một cái, Tiết quốc công không hổ là thần tử dưới thời tiên đế, lúc này mà còn nhớ tới tế tự của tiên đế, bệ hạ chắc hẳn sẽ cảm động trước tấm lòng trung tâm của Tiết quốc công, sẽ không nổi giận.
Chỉ những kẻ biết bệ hạ thân mang trọng bệnh, mới biết Tiết Thành này thật sự cũng không có ý tốt gì, Hàn Đạo Huy ánh mắt trừng đến sắp nứt ra.
Viếng lăng, dâng hương, hiến tế, toàn bộ nghi lễ đều hết sức mệt nhọc, bệ hạ bệnh tình trầm trọng, năm trước mới để cho Xương Vương đến thay thế. Tiết Thành cố ý nhắc lại chuyện này, như thể bệ hạ đã mệnh cho Xương Vương thay thế mình, nay lại tước bỏ quyền hành chấp quản binh lính của Xương Vương thực là quá mức vô tình, nếu như bệ hạ thực sự đích thân đi tế bái, kia thể chất của bệ hạ làm sao có thể chịu được, tâm này đáng bị tru diệt.
“Trẫm sẽ tự mình tế bái.” Hoàng đế thần sắc vẫn không thay đổi, bình thản như cũ..
Tiết Thành không khỏi phải bội phục công phu thu liễm tính tình này của vị đế vương trẻ tuổi..
“Còn ai có quốc sự muốn bàn nữa không?”
“Bãi triều. Hôm nay tảo triều quá lâu, các khanh hiện tại có thể ở lại điện ăn trưa.”
Quần thần tạ ơn, nối đuôi nhau mà ra.
Sau khi chúng thần tử lui hết, Tiết Thành vẫn như cũ đứng ở trong điện, hoàng đế thế nhưng vẫn ngồi bất động trên ghế rồng.
Có chút đại sự quan trọng của quốc gia, không thể ở trên triều thương nghị, tể tướng sẽ đợi đến khi quần thần lui về hết mới một mình bẩm tấu với hoàng đế..
Mà Tiết Thành một hồi lâu cũng chưa tấu thêm điều gì, hoàng đế vẫn thần sắc nhàn nhạt.
“Bệ hạ, thần có sự tình trong nhà muốn tấu.” Tiết Thành khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ, “Thần gia môn bất hạnh, sinh ra một cái nghiệt nữ. Cái nghiệt nữ kia lại ở trong cung dấy lên tà thuyết mê hoặc người khác, thần thấp thỏm lo âu, nguyện sẽ đại nghĩa diệt thân gϊếŧ chết nghiệt nữ này, để an ổn lòng người trong thiên hạ.”
Tiết Thành có nghe thoáng qua việc Tiết Quý Phi tố giác hậu duệ quý tộc quý tộc mưu phản, cảm thấy là lời nói vô căn cứ. Về sau bệ hạ đã đè xuống tin tức này, nhằm tránh liên quan đến người vô tội, nhưng có số ít người lại đối với Tiết Thành hắn sinh ra ngờ vực vô căn cứ, hoài nghi Tiết quý phi là do hắn sai khiến, dù sai Tiết quý phi cũng là con gái của hắn.
Tiết Thành cũng không hề biết hậu duệ quý tộc mà Tiết Nghiên Tuệ tố giác chính là hắn và Xương Vương, chỉ hận Tiết Nghiên Tuệ cái nghiệt nữ này đương không lại đi gây sự.
Hôm nay thượng triều thái độ của bệ hạ đột nhiên đại biến, Tiết Thành sợ là do hoàng thượng lợi dụng sự tình mà Tiết Nghiên Tuệ thiêu dệt, làm ra một cái thái độ đến cho hắn xem, ngầm trách cứ nữ nhi của hắn.
Hắn thân là phụ thân, cũng nghĩ hoàng đế nhất định sẽ không che chở cho cái nghiệt nữ kia.
“Làm càn!” Thanh âm của hoàng đế lạnh như hàn băng, “Quý phi của trẫm há lại để cho ngươi xúc phạm, ai cho phép ngươi đòi đánh đòi gϊếŧ! Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao?”
“Khốn nạn!”
Tiết Thành nghẹn họng nhìn trân trối, bệ hạ từ trước đến nay vui buồn không lộ vậy mà vì cái nghiệt nữ kia giận đến tím mặt, mở miệng chửi tục.
Hoàng đế phẩy tay áo bỏ đi, Tiết Thành mồ hôi đổ ướt áo, khuôn mặt trướng đến tím tái, hắn tính toán cái gi? Hắn chính là cha của cái nghiệt kia.
.....