Ngu Khuyết vỗ tay một cái, cười tủm tỉm nói: “Làm!”
Ngu Khuyết kiểm kê túi trữ đồ vật của nguyên chủ, liền phát hiện thì ra nguyên chủ lại có thể nghèo đến như vậy.
Trong túi trữ đồ vật chỉ có mười mấy khối linh thạch thượng phẩm cùng hơn năm mươi khối linh thạch hạ phẩm, bao nhiêu đây mà so với Ngu gia thì liền tính là hạ nhân cũng đều không thèm liếc mắt một cái đâu, thế mà những thứ này lại là toàn bộ tài sản mà đích nữ của Ngu gia tích góp được những năm nay.
Ngu Khuyết chống cằm thở dài, mới vừa rồi cha của nguyên chủ phát giận nàng còn không cảm thấy có gì, vậy mà lúc này đây nàng lại thấy có chút thương hại đối với nguyên chủ.
Đương nhiên, đây cũng có lẽ là sự đồng tình của kẻ nghèo vì cùng hoàn cảnh đi.
Hệ thống chẳng qua tới hơn mười phút mà đã bị cô lăn lộn đến suýt chút nữa chết máy, lúc này vừa nghe thấy tiếng thở dài của cô, da đầu liền nhịn không được có chút tê dại, giọng nói thật châm chước thật cẩn thận mà nhắc nhở: “Ký chủ, đã năm phút trôi qua, biệt viện của Ngu gia có kết giới bên ngoài, sẽ không dễ dàng đi ra ngoài đâu, chúng ta cần nắm chặt thời gian nha.”
Ngu Khuyết uể oải nói: “Gấp cái gì, còn đến hai mươi phút mà.”
Hệ thống lại một trận lặng im không biết nói gì, đang muốn khuyên thêm hai câu, thì thấy Ngu Khuyết như là đột nhiên nhớ tới cái gì giống nhau, vỗ đùi một cái liền đứng lên.
Hệ thống hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Như, như thế nào?”
Ngu Khuyết: “Trước tiên ta phải kiếm chút tiền trước đã!”
Cô lập tức đứng dậy, bắt đầu phá cửa.
Hừm! Tên cha tiện nghi kia đã bất nhân thì đừng trách sao tôi đây bất nghĩa, nguyên chủ chịu đựng ông ta nhiều năm đối xử bất công như vậy, thì giờ tôi lấy lại chút tiền cũng không quá phận đi!
Xuất phát từ quan niệm lâu nay, tên người hầu kia có lẽ nghĩ nguyên chủ khẳng định không dám tự tiện ra khơi phòng tồi, cho nên bên ngoài không ai canh chừng, đã vậy cũng chỉ có một cái khóa lỏng lẻo móc lại, vì vậy Ngu Khuyết thật dễ dàng mà cạy mở được nó.
Nàng đẩy cửa bước ra bên ngoài, liền dựa theo trí nhớ nguyên chủ mà đi về hướng căn phòng ngủ của đôi vợ chồng kia.
Lúc này, hệ thống đã hiểu cô muốn làm cái gì, nó nóng nảy mà vội nói: “Ký chủ! Nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là hiện tại nhanh chóng thoát khỏi biệt viện này, thời gian chỉ còn lại có hai mươi ba phút thôi đó!”
Ngu Khuyết: “Không sao, bao nhiêu thời gian đó là đủ để ta đem mấy cái bảo bối của hai vợ chồng kia cướp lấy mà.”
Hệ thống: “Kết giới của biệt viện không phải là dễ phá đâu ký chủ, nếu cô còn không nhanh lên thì đến lúc đó sẽ không kịp phá vỡ kết giới để đi ra ngoài đâu!”
Ngu Khuyết khịt mũi coi thường: “Hừm, mi nói cứ như hiện nếu lập tức đi ra ngoài thì một người đang chỉ ở Luyện Khí Kỳ như tôi có thể muốn phá là phá được kết giới tạo bởi một đại lão cấp bậc Nguyên Anh sao.”