Chương 15

Nàng ngẩng đầu lên nhìn xem phản ứng của Yến Hành Chu, chỉ trong nháy mắt, nàng hình như thấy được đôi mắt đào hoa của Yến Hành Chu hiện lên vẻ hứng thú cười cười, nhưng khi Ngu Khuyết vừa mới chớp mắt, nụ cười lại kia đã biến mất không còn hình bóng, giống như là do Ngu Khuyết đã nhìn lầm rồi.

Yến Hành Chu phản ứng cũng giống như những gì nàng ấy đã đoán được. Anh bình tĩnh vì đơn thuốc nho nhỏ trầm ngâm một lát, rồi có chút không tưởng được mà nói: “Không thể tưởng tượng được gia chủ nhà họ Ngu thế mà…… Cũng có lý do khó nói.”

Ngu Khuyết trên mặt không có biểu hiện bất cứ cái gì, sâu trong lòng thi điên cuồng giật mình.

Đúng! Không sai! Đều là do mấy người bọn họ làm sai, ai có thể nghĩ đến việc này một cái Nguyên Anh chân nhân thế mà có thể biết đến xuân dược.

Yến Hành Chu khe khẽ lắc đầu, rất tiếc hận

mà nói, sau đó có chút ngập ngừng giống như , Ngu Khuyết hơi suy nghĩ rồi nói, nói đến việc vì sao nàng bỏ nhà ra đi, chàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cô nương không ở Tết Trung Nguyên cùng với gia đình chắc là có chuyện gì khó xử?”

Ngu Khuyết trong lòng rõ ràng, đã đến lúc phát huy kỹ thuật diễn.

Nàng trầm mặc một lát, giữa mày hiện ra một tia bi thương, muốn nói lại thôi, lại muốn nói lại chỉ lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có gì, đều do là do thϊếp thân tự làm tự chịu thôi, tiên quân không cần để ý.”

Ngu Khuyết hiểu được được đến đâu nên dừng đạo lý, người xa lạ rất ghét người nói nhiều, mọi người lại càng tin tưởng chính mình phỏng đoán ra tới đồ vật mới là chính xác, ngươi giống thật mà là nói một nửa che giấu một nửa , mặt khác làm người khác sẽ tự não bổ, hơn nữa càng não bổ càng sẽ cảm thấy chính mình đúng, ngươi nếu giống ống trúc tất cả đều nói ra tới, người khác mới có thể hoài nghi ý đồ của ngươi.

Yến Hành Chu cũng như nàng đã đoán trước giống nhau, thiện giải nhân ý nói: “Là tại hạ đường đột.”

Ngu Khuyết nhẹ nhàng thở ra, thuận thế nói sang chuyện khác: “Đâu ra đường đột…… Đúng rồi, Yến tiên quân đã cứu thϊếp một mạng, còn không có hỏi tiên quân xuất từ môn phái nào, thϊếp thân cũng tốt hơn báo đáp.”

Yến Hành Chu cười nói: “Tiểu môn tiểu phái thôi, sư môn trên dưới cùng sư tôn cũng chỉ có bốn người, chắc là Ngu cô nương cũng là không có nghe nói qua, chuyện nhỏ không tốn sức lực, báo đáp liền không cần.”

Hai người theo cái này đề tài cho nhau khen tặng vài câu, lại nhìn nhau cười, lẫn nhau đều cảm thấy mười phần vừa lòng.